Cố Mộng Điệp hỏi gì đáp cái khác, không thèm trả lời câu hỏi của bà ta mà hỏi. "Sao trên người mẹ lại vương phải mùi đàn ông vậy?". Mộng Điền Hậu nghe vì thì khựng lại, ánh mắt đầy vẻ chết chóc nhìn Cố Mộng Điệp, hệt như một con quái vật đạp trúng tim đen mà trở nên tức giận muốn gϊếŧ người.
Cố Mộng Điệp bị ánh mắt của bà ta nhìn mà mỉm cười, giả vờ rụt rè run sợ nói. "Đừng nhìn con kiểu đó chứ, con nói sai cái gì à?". Mộng Điền Hậu bên kia tức giận liền đi lại gần Cố Mộng Điệp, giọng đầy kìm nén. "Mày ăn nói nhảm cái gì đó!".
Cố Mộng Điệp cũng không ngờ bà ta vì thẹn quá mà đi đến chỗ mình, còn nắm cánh tay của cậu kéo ra ngoài. "Ui mẹ làm gì vậy, sao lại vài câu không hợp liền lôi lôi kéo kéo con vậy?". Cố Mộng Điệp giả vờ trở thành nạn nhân đáng thương, bị bà ta thô bạo kéo ra khỏi nhà bếp.
Mộng Điền Hậu càng nghĩ càng cảm thấy "Cố Mộng Diệp" này từ khi ra khỏi tù thì khác hoàn toàn, cứ như là một người khác vậy, đã nhiều lần bà sinh nghi và cho người theo dõi tên này, nhưng vẫn chẳng có gì kì lạ ngoài việc nó hay lén lút đi với một tên lái xe hơi giàu có, vì thế niềm hoài nghi cũng chỉ dừng ở mức mông lung.
Chỉ là lần này sự nghi ngờ của bà đã đạt đến đỉnh điểm và càng thêm chắc chắn, đây 100% không phải Cố Mộng Diệp yếu đuối nhìn sắc mặt người khác mà sống, vì thế bà gằn giọng chất vấn kẻ giả mạo đang lộng hành trong nhà này. "Mày rốt cuộc là ai, dám giả mạo Cố Mộng Diệp?".
"Hửm? Bà nghi ngờ tôi giả mạo Cố Mộng Diệp sao?". Cố Mộng Điệp bị bà ta kéo tới giữa sảnh rồi hất cậu ra, theo quán tính cậu lùi hai bước rồi ngẩng đầu lên nhìn Mộng Điền Hậu khẽ mỉm cười, nghe thấy câu hỏi chất vấn của bà ta khiến cậu có hơi buồn cười, nếu bà ta có thể nhận ra đây không phải Cố Mộng Diệp, mà là kẻ giả mạo thì có ích gì?
Cố Mộng Điệp cười khẩy, đứng thẳng lưng khoanh tay nhìn Mộng Điền Hậu thở dài, hỏi một câu. "Thế bà nghĩ Cố Mộng Diệp thực sự đang ở đâu?". Bà nhận ra tôi là kẻ giả mạo nhưng lại không có cách nào vạch trần ra kẻ giả mạo này, lúc Cố Mộng Diệp còn sống sao không thấy bà quan tâm hắn ta, hiện tại người đến ngay cả linh hồn cũng chẳng còn, thì hoảng hốt sợ hãi kẻ giả mạo này.
Nếu bà biết trước sẽ có một ngày con trai của mình bị giả mạo, thì bà còn dám để nó bị tống vào tù hay không?
Mộng Điền Hậu bây giờ là có tật giật mình, hiện tại bà ta chỉ sợ chuyện mình đi đêm thế này, bị Cố Mộng Điệp trước mặt nói cho người của Cố gia, thế thì chẳng phải chuyện bà đi qua đêm với nhân tình sẽ bị Cố Tam Long biết sao, có khi còn trở thành trò đùa trong cái nhà này, rồi bị đuổi ra khỏi nhà thì làm sao?
Trong lòng rối như tơ vò vì chuyện của mình, nên bà ta còn quan tâm gì đến kẻ giả mạo trước mặt này, sở dĩ bà ta đề cập đến vấn đề giả mạo này cũng chỉ vì muốn lấp liếʍ chuyện của mình, phải rồi chỉ cần đẩy hướng vấn đề sang người "Cố Mộng Diệp" thì mọi ánh nhìn sẽ hướng về nó, mang cái tên trước mặt này đi xét nghiệm cha con sẽ biết được nó không phải Cố Mộng Diệp, nếu nó đã không phải Cố Mộng Diệp thì dù có nói gì cũng chẳng ai nghe, rồi bà sẽ nhân cơ họi này tống nó vào tù lần nữa vì tội giả mạo và xâm nhập dân cư trái phép.
Mà Cố Mộng Điệp bên kia làm gì biết làm gì biết mưu tính sắp tới của Mộng Điền Hậu, cậu còn đang ung dung tung quả mù cho bà ta đến là hưng phấn. "Bà nghĩ hắn vẫn còn ở trong tù siêng năng làm việc để giảm án tù chung thân?". Cảm thấy người trước mặt hình như không chú ý đến lời nói của cậu, Cố Mộng Điệp vì thế mà hơi khó chịu, mãi mới nghĩ ra được một câu khiến bà ta kinh hãi, cậu cười cười rồi nói nhẹ. "Mộng Điền Hậu à, chính bà đã gián tiếp gϊếŧ chết đứa con trai duy nhất có thể thừa kế được tài sản Cố gia đó nha~".
Quả đúng như cậu nghĩ, chỉ với một câu này của cậu thôi mà Mộng Điền Hậu đã như bị điên, lao thẳng đến chỗ Cố Mộng Điệp ý định muốn bóp chết cậu vô cùng rõ ràng, bà ta gần như là gào lên mà nói. "Câm mồm lại cho tao!".
"Uầy, còn tính bóp cổ tôi?". Cố Mộng Điệp dễ dàng thoát ra được khỏi cái bóp cổ này của bà ta, còn thuận tiện đạp một phát vào người bà ta, khiến Mộng Điền Hậu mất lực mà té mạnh xuống đất, bị đau mà rêи ɾỉ ôm lấy cánh tay, oán hận trong mắt trào ra nhìn Cố Mộng Điệp từ trên cao.
Từ trên cao nhìn xuống người đàn bà hèn hạ kia, Cố Mộng Điệp lạnh giọng nói. "Nếu bây giờ tôi nói Cố Mộng Diệp mà bà luôn tìm kia bị đám các người hãm hại chết trong tù rồi, giờ người đứng trước mặt bà đây là người khác có khuôn mặt giống hắn liệu có ai tin không?".
Mộng Điền Hậu lúc này mới bị cơn đau làm cho tỉnh lại đôi chút, vì tức giận mà bà mất khôn còn dám lao lên đánh với cái tên ác ma kia, quả đúng là ngu mà!
Bà ta cười cười nói. "Tao là mẹ nó, chỉ cần tao nói mày không phải con tao, đem mày đi xác nhận DNA thì chuyện mày giả mạo cũng chỉ là chuyện sớm muộn, tao không biết mày là ai vì sao lại giống Cố Mộng Diệp đến như vậy, nhưng có một điều tao chắc chắn, đó chính là linh cảm của một người mẹ không bao giờ sai".