Chim Hoàng Yến Bị Chiều Hư

Chương 60: Tôi chính là bị cậu vô tình bẻ cong đó!

"Chính là bằng chứng con nhóc hại Cố Mộng Diệp đó". Cố Mộng Điệp đúng lúc ngẩng đầu lên thấy Trịnh Tạ Thiên đang giơ tay trên đỉnh đầu của mình. "?". Muốn đánh nhau hả?

Trịnh Tạ Thiên bị bắt gặp tình cảnh xấu hổ liền vươn tay về phía cô bán bún bên kia, bảo đóng gói cho anh thêm một phần mang về, muốn cứu vớt tình cảnh xấu hổ của mình, cũng may Cố Mộng Điệp là một trai thẳng chính hiệu, nên là không cảm nhận được hành động nhìn như vô tình lại như cố ý thể hiện tình ý của người kia, đơ ra một lúc xong cậu lại tiếp tục ăn bát mì của mình.

Hóa ra là muốn ăn thêm, không ngờ một đại lão lạnh lùng của Hắc Bạch lại dân dã như vậy, cậu còn tưởng người ta không thích chứ, nhìn tô bún bên cạnh của anh ta vẫn còn một nửa thế kia mà, chắc là ngại ăn ngoài đường cũng nên.

Nếu Trịnh Tạ Thiên biết được nội tâm lúc này của Cố Mộng Điệp, có khi anh sẽ nắm vai của cậu lắc điên cuồng gào thét nói. "Mẹ kiếp, cậu thật sự ngây thơ đến vậy luôn hả!! Tôi chính là bị cậu vô tình bẻ cong đó!".

Nói cũng phải Trịnh Tạ Thiên cũng chẳng biết bản thân đã nảy sinh tình cảm với thằng nhóc này từ lúc nào nữa, có thể là khi thấy đôi mắt màu nâu đậm màu nhìn anh từ phía dưới lên, nhưng không một chút bất khuất mà đầy sự kiêu ngạo, hoặc có khi lúc thằng nhóc điên cuồng gây chuyện ở lần cuộc thi tỉ thí, cười đầy thỏa mãn dưới ánh sáng của sàn thi đấu một tư thái đầy vẻ ngông cuồng.

"Cậu cũng biết vụ của Cố Mộng Diệp có liên quan đến hai người đó?". Trịnh Tạ Thiên ngạc nhiên vì thằng nhóc này hóa ra cũng biết chuyện liên quan đến cơ thể này, còn tưởng với cái bộ não ưu tiên đánh nhau trước, hoạt động bộ não sau của thằng nhóc này sẽ không rảnh quan tấm đến mấy chuyện kia.

"Không chỉ biết đâu, tôi còn biết đồng phạm trong chuyện này đó". Giọng của Cố Mộng Điệp đầy sự tự tin lẫn kiêu ngạo, còn không quên nói thầm trong lòng mắng người đàn ông đang khinh thường khả năng đầu óc của cậu.

"Ồ". Trịnh Tạ Thiên nghe ra giọng nói bất mãn lẫn tự hào của cậu thì khẽ mỉm cười, giọng giả vờ ngạc nhiên.

Cố Mộng Điệp ngẩng đầu lên kiêu ngạo nhìn Trịnh Tạ Thiên, muốn nhìn vẻ mặt đầy tò mò của anh. "Thế nào?".

Biết người nào đó muốn anh trợ hứng cho cậu, Trịnh Tạ Thiên cũng rất vui lòng mà hợp tác theo. "Nói thử xem".

Cố Mộng Điệp đợi được câu nói mà mình muốn thì đầy kiêu ngạo, chỉ là cậu không ngốc để tiết lộ ra cơ mật mà mình đã vất vả tìm ra được. "Thế thì chú nói chứng cứ của Phi Đào đi".

Người nào đó không cần điều tra cũng biết ai là đồng phạm - Trịnh Tạ Thiên có chút buồn cười, trầm giọng nói. "Còn dám kì kèo mặc cả với tôi?".

"Chú đừng so đo với một đứa nhóc chứ". Cố Mộng Điệp không biết người kia đang nhịn cười như thế nào, còn nghĩ người ta đang chèn ép cậu, không muốn giao dịch với cậu. "Đúng là đã có chứng cứ, nhưng tại sao tôi phải đưa cho cậu?". Trịnh Tạ Thiên chống đầu nhìn chỏm tóc đang nhấp nhô lên xuống theo từng động tác của cậu, thật muốn chạm vào cái chỏm đó ghê.

"...". Cố Mộng Điệp thấy lời nói của Trịnh Tạ Thiên rất đúng, nghĩ mà xem cậu quả thật chỉ là một người ngoài, vô tình xuyên không đến thế giới này, cũng chẳng có quan hệ gì với mấy chuyện bên đây, phá phách xong thì tìm mọi cách quay trở về thế giới của mình là có thể phủi đít quăng cục diện rối rắm cho người khác.

Tuy nhiên mặc dù cậu là người ngoài nhưng hiện tại cậu đang mang danh nghĩa của "Cố Mộng Diệp" vì thế cậu cũng có quyền được lấy những thông tin liên quan đến "Cố Mộng Diệp", nghĩ vậy cậu cảm thấy rất đúng thầm tán dương bản thân mà gật gật đầu. "Bởi cháu hiện tại là chủ nhân của cơ thể người tên Cố Mộng Diệp".

"Cậu bảo không muốn rửa oan cho cơ thể này mà?". Trịnh Tạ Thiên có chút buồn cười, chỉ mới gần nửa năm thôi mà Cố Mộng Điệp đã thay đổi mà mắt thường có thể thấy, từ một thằng nhóc kiêu ngạo bị chỉnh thành cái dạng này. "Giờ lại đòi bằng chứng từ tay tôi là muốn gì?". Chỉ là dù thằng nhóc có như thế nào thì anh vẫn không thể nào ngừng việc bản thân chiều nó.

"Thì chính là cảm thấy có thêm bằng chứng thì sẽ như hổ mọc thêm cánh". Cố Mộng Điệp thừa nhận là bản thân vì muốn đám người Cố gia thua thảm hại nên mới phải nhượng bộ như vậy, nhưng cậu đã xuống nước như vậy thì tên đàn ông lớn tuổi hơn cậu cũng phải nhường nhịn chứ! Sao lại đi so đo như vậy!

"Hiện tại thì chưa phải à?". Trịnh Tạ Thiên cuối cùng vẫn không nhịn được tay của mình, vả lại anh cũng chẳng có khái niệm tự ngược bản thân của mình, nếu bản thân đã muốn thứ gì thì bản thân anh sẽ suy nghĩ lợi và hại, nếu lợi có số phần trăm nhiều hơn hại thì anh chắn chắn sẽ ra tay ngay lập tức.

"...". Cố Mộng Điệp nghe được lời này, động tác gắp thức ăn của cậu dừng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Bàn tay của Trịnh Tạ Thiên cũng đồng thời chạm vào đầu của cậu.