Sở Tình Từ đợi Tạ Du Sanh hết một buổi tối, mãi đến khi tâm trạng của Tạ Du Sanh khôi phục lại bình thường mới quay về biệt thự Sở gia gặp Sở Tầm. Nàng dừng xe ở nhà để xe, quản gia lập tức ra mở cửa. Đại khái biết bản thân mình sắp tới số, Sở Tầm cào cho tóc rối bời, còn thêm vành mắt xanh đen ngồi trên ghế salon từ trước.
Cô vốn tưởng rằng tối qua Sở Tình Từ sẽ quay về, cả buổi tối đều ở đây đề phòng lo lắng, ngủ là gặp ác mộng, nằm mơ thấy Sở Tình Từ hóa thân thành lão vu bà tới đánh mông mình, Tạ Du Sanh còn ở bên cạnh vỗ tay khen hay. Cô trong mơ khóc đến mức mặt toàn là nước mắt nước mũi, cứ vậy mà bị Sanh Sanh đánh thức, sau đó cũng không thể ngủ nữa. Mất ngủ cả đêm, toàn thân Sở Tầm nhìn cực kỳ chật vật, cô ngồi trên ghế salon, nhìn Sở Tình Từ mặt mũi hồng hào, thật giống như thể vốn chẳng bị ảnh hưởng gì, nhất thời cảm thấy trần gian không còn giá trị gì nữa.
"Con như này là cả đêm không ngủ? Hy vọng con còn có thể giữ tỉnh táo để tiếp tục nói chuyện với mẹ. Theo những điều mẹ chỉ ra, khóa nghiệp ở Anh Quốc của con còn chưa hề kết thúc, âm thầm quay về như không có vấn đề gì sao?" Sở Tình Từ cũng không có bất cứ động thái nào như nói xin lỗi hay tỏ ra mình yếu thế, dùng giọng nói như ngày thường, nếu nghe cẩn thận hình như còn có ý giễu cợt. Thấy nàng hoàn toàn không coi chuyện kia thành vấn đề, Sở Tầm cau mày, đột nhiên có cảm giác mẹ nhà mình chính là một quái vật.
"Trốn học cũng tốt hơn chuyện hai người làm, mẹ với Sanh Sanh..."
"Mẹ và em ấy ở chung cũng lâu rồi, em ấy là người yêu của mẹ, bọn mẹ sẽ tìm thời gian thích hợp để kết hôn."
Những lời này của Sở Tình Từ thẳng tay chặn lại tất cả chất vấn của Sở Tầm, cô nhìn Sở Tình Từ như nhìn quái vật, hoàn toàn chẳng ngờ hai người này về không phải để nói lời xin lỗi với mình, mà là để dùng chất giọng như tuyên cáo nói những chuyện này.
"Con không đồng ý!" Sở Tầm nhảy cẫng lên, hét to, nghe lời cô nói, Sở Tình Từ dựa người trên ghế salon, đánh giá con gái mình một cách thờ ơ, sau đó hừ nhẹ một tiếng.
"Mẹ và Tiểu Sanh yêu nhau, qua lại ổn định, hai người chúng ta muốn kết hôn, hình như còn chưa tới phiên con phản đối. Huống chi, quan hệ giữa con và Tiểu Sanh tốt như vậy, con hẳn nên vui vẻ mới phải."
"Sở Tình Từ, mẹ không lầm chứ, quan hệ giữa con và Sanh Sanh tốt, đó là vì cậu ấy là khuê mật của con, nhưng giờ cậu ấy chuẩn bị thành mẹ kế của con, mẹ cảm thấy con có thể chấp nhận hay không? Thêm vào đó, mẹ không phải là người theo chủ nghĩa độc thân sao? Sao bỗng nhiên lại muốn kết hôn rồi? Tóm lại, con chính là không đồng ý hai người ở cùng một chỗ."
"Lý do?" Nhìn dáng vẻ giậm chân bình bịch của Sở Tầm, Sở Tình Từ không nhanh không chậm, thậm chí còn rót một ly cà phê uống. Dáng vẻ thành thục này của nàng khiến Sở Tầm có cảm giác đấm vào bịch bông, như thể... cô thực sự không có tư cách gì để phản đối...
"Tuổi tác của hai người kém nhau nhiều như vậy, mẹ làm vậy là trâu già gặm cỏ non. Mẹ không sợ ông bà ngoại biết à? Bọn họ mà biết mẹ ở chung một chỗ với Sanh Sanh, nhất định sẽ phản đối." Quả thực không cách nào tìm được lý do từ bản thân mình, Sở Tầm chỉ có thể kéo ông bà ngoại ra làm bia đỡ đạn. Nghe lời phản kích yếu ớt của con gái nhà mình, Sở Tình Từ cảm khái lần nữa, vẫn là Tiểu Sanh của mình lợi hại hơn.
"Bên chỗ ông bà ngoại mẹ tự nhiên sẽ giải quyết, Tiểu Sanh tuổi còn trẻ đã là quản lý trong công ty, vừa đẹp vừa hiểu chuyện, không có gì là không tốt, lúc thân mật cũng sẽ chăm sóc mẹ, ông bà ngoại biết em ấy kết hôn với tôi, hẳn là sẽ cực kỳ vui vẻ." Sở Tình Từ nghiêm túc điểm lại những ưu điểm của Tạ Du Sanh, nhưng Sở Tầm lại cảm thấy, bên trong mỗi một câu người đối diện nói ra đều giống như ngầm ám chỉ cô.
Bởi vì cô không chỉ không có công việc, thành tích cũng chẳng tốt như Tạ Du Sanh, dù đẹp thì cũng có nhưng cô trong mắt Sở Tình Từ tuyệt đối không thấy cô hiểu chuyện chút nào, không tốt thì tốt nhất đừng nhắc tới nữa, chăm sóc thân mật lại càng hoàn toàn không thể nào. Ngay cả bản thân Sở Tầm sau khi nghe xong cũng cảm thấy Tạ Du Sanh thật tốt, nhưng... đây hoàn toàn không phải cùng một chuyện mà!
"Mẹ... mẹ đang đổi cách mắng con đúng hay không?" Sở Tầm mất nửa ngày mới nặn ra được những lời này, nghe thấy cô hỏi như vậy, Sở Tình Từ ngẩng đầu nhìn cô, cái nhìn này trừng Sở Tầm tuy không phát cáu nhưng nhất thời kinh sợ rụt xuống. Cô bất ngờ cảm nhận được Sở Tình Từ đang đối mặt với mình và Sở Tình Từ nũng nịu trong l*иg ngực Tạ Du Sanh sáng sớm ngày hôm qua tuyệt đối không phải cùng một người.
"A Tầm, mẹ không biết tại sao con lại chống đối chuyện mẹ và Tiểu Sanh ở chung một chỗ. Giống như con nói đó, con và em ấy là bạn tốt, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới chuyện em ấy là người yêu của mẹ. Quan hệ của hai người vẫn như cũ, Tiểu Sanh cũng sẽ không vì mối quan hệ với mẹ mà có bất cứ thay đổi gì với con. Em ấy vì ở chung một chỗ với mẹ mà những năm nay chịu rất nhiều cực khổ, sáng nay con nói em ấy như vậy, em ấy so với mẹ càng khó chịu hơn, nếu như có thể, mẹ hy vọng con có thể nói xin lỗi với em ấy, nếu không mẹ sẽ không mời con tới tham gia hôn lễ của chúng ta."
Đây là lần đầu tiên Sở Tình Từ nói một đoạn văn dài như vậy với Sở Tầm, Sở Tầm nghe đến trố mắt nghẹn họng, có cảm giác vốn mình có lý nhưng cuối cùng người sai lại thành mình. Cô đờ đẫn đứng tại chỗ một lúc lâu, cứ như vậy bị cưỡng ép tiếp nhận mối quan hệ giữa Sở Tình Từ và Tạ Du Sanh. Nhìn bộ dạng ngây ra của Sở Tầm, Sở Tình Từ đột nhiên có cảm giác, con gái mình thực sự không thể nào so với Tiểu Sanh, cô sao mà ngây ngốc như thế được... ngoài ra... còn không dễ dụ như thế.
Chỉ có vậy mà Sở Tầm không còn bất cứ lý do nào nữa, cứ vậy bị Sở Tình Từ thuyết phục. Hai người định buổi tối ăn cơm cùng nhau thì đúng lúc này, chuông cửa đột ngột vang lên, Sở Tầm đi mở cửa, thấy Tạ Du Sanh đứng ngoài thì nhất thời cảm thấy lúng túng. Tạ Du Sanh cũng không thể ngờ là Sở Tầm sẽ vội ra mở cửa cho mình, cô thậm chí còn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt trực tiếp với cô ấy. Hai người đứng ở cửa bốn mắt nhìn nhau, Tạ Du Sanh thầm nghĩ trong lòng xem rốt cuộc mình nên nói xin lỗi với Sở Tình Từ như thế nào, hy vọng cô ấy tha thứ cho sự lừa dối của cô, nhưng cô chưa kịp mở miệng, Sở Tầm bất ngờ chủ động kéo tay cô, lay lay.
"Tiểu Sanh, thật xin lỗi, mình nghĩ cả một ngày, cảm thấy hành động ngày hôm qua của bản thân thật ấu trĩ, những lời đó đều là nói lẫy không có cân nhắc, cậu có thể tha thứ cho mình không?" Trước khi tới, Tạ Du Sanh cũng suy nghĩ về chuyện nói xin lỗi cùng với giải thích thêm, trong lòng cô đúng là có phần áy náy với Sở Tầm, phần áy náy này không phải là do cô và Sở Tình Từ ở bên nhau, mà là do cô giấu diếm cô ấy. Hai người từng nói muốn làm bạn tốt không có khoảng cách, tốt đẹp không khoảng cách đương nhiên cũng bao gồm chuyện chia sẻ tình yêu của cùng với những bí mật của riêng mình.
Chỉ tiếc rằng tình yêu của cô cuối cùng lại chẳng có cách nào nói thẳng ra với Sở Tầm. Tạ Du Sanh không muốn phải giấu diếm mãi, cô cũng đang nghĩ về thời cơ thích hợp, ít nhất đợi mình có năng lực hơn một chút, nhưng không ngờ sẽ bị phát hiện như vậy. Tạ Du Sanh thậm chí đã chuẩn bị tinh thần không thể nào gặp mặt Sở Tình Từ nữa, nhưng cô chưa từng nghĩ, Sở Tầm ngược lại lại nói xin lỗi với mình.
Tay bị đối phương kéo, toàn thân Tạ Du Sanh đều đờ ra, cô thấy Sở Tình Từ ngồi trong phòng khách, tim hơi nhảy lên cao. Cô biết Sở Tầm thay đổi thái độ, nhất định là Sở Tình Từ đã nói gì đó, nghĩ đến những chuyện phiền muộn trong lòng mình lại một lần nữa được Sở Tình Từ giải quyết, Tạ Du Sanh nhìn Sở Tình Từ, hai tròng mắt ửng đỏ, nếu như không phải Sở Tầm vẫn còn ở đây, cô rất muốn ôm người đàn bà rồi hôn nàng.
Đại khái là đọc được khát vọng của Tạ Du Sanh, Sở Tình Từ cười rồi đi tới bên cạnh cô, hoàn toàn không để ý Sở Tầm đứng bên cạnh, trực tiếp cúi đầu đặt một nụ hôn xuống khóe môi cô. Sở Tầm nhìn cảnh này, dù đã đón nhận quan hệ người yêu giữa hai người nhưng khi nhìn mẹ ruột lại hôn bạn thân nhất của mình, cảm giác nãy vẫn có chút vi diệu.
"Con nói này mẹ cũng quá gấp gáp rồi, nói xong rồi thì tối nay Sanh Sanh ngủ với con, con có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy, mẹ để cậu ấy nghỉ ngơi một đêm đi." Những lời nói này của Sở Tầm có chút vi diệu, nhưng cơ hồ là người đang dứng ở đây thù ai cũng hiểu hàm ý bên trong. Tạ Du Sanh có chút ngượng ngùng sờ khóe môi bị hôn một cái, Sở Tình Từ nháy mắt với cô mấy cái, cũng cho hai người không gian riêng.
Buổi tối, Tạ Du Sanh đã lâu mới nằm chung một chỗ với Sở Tầm, cô nói ra quá trình quen biết, nhớ nhung còn cả thích lẫn nhau giữa bản thân và Sở Tình Từ. Mặc dù mọi chuyện đều đơn giản nhưng Sở Tầm vẫn nghe một cách vô cùng hào hức. Cô biết mẹ nhà mình là một tay chơi sành sỏi (*), không thể ngờ cuối cùng nàng lại tiến tới với Tạ Du Sanh, cũng chỉ có thể nói đó là duyên phận đặc biệt nào đó.
"Sanh Sanh, cậu và mẹ mình, ai công ai nhận hả?" Sở Tầm là thẳng nữ, mặc dù như vậy nhưng dưới môi trường yêu đương tự do của ngày nay, cô cũng rất hiểu chuyện giữa hai người cùng phái. Cô cảm thấy Tạ Du Sanh bình thường nhìn có vẻ khôn khéo cấm dục, hoàn toàn là bộ dạng nội liễm chịu đựng. Tạ Du Sanh không ngờ cô lại hỏi một vấn đề sâu như vậy, nhưng vấn đề này cô thực sự không trả lời được, bởi vì giữa cô và Sở Tình Từ thực sự không phân biệt được cái này...
Không nhận được câu trả lời mà bản thân muốn, Sở Tầm chỉ coi là cô đang xấu hổ, nhưng trong lòng đã thầm nhận định Tạ Du Sanh là người phía dưới. Nghĩ tới hôm nay Sở Tình Từ thề thốt là phải kết hôn, còn để cô ấy đi lừa Tạ Du Sanh, đây không phải tiết tấu cầu hôn chính thức mà. Suy đoán một hồi trong lòng, Sở Tầm tự khen mình thông minh. Đến ngày thứ hai, Sở Tầm xin nghỉ dưới sự giúp đỡ của Sở Tình Từ, lần này cô về nước chính là trốn học, không có làm thủ tục chính thức gì, vốn định một hai ngày rồi đi, nhưng nếu Sở Tình Từ đã đem chuyện kết hôn lên chương trình, cô đương nhiên có thể mượn cớ này để đối phương giúp mình được nghỉ dài hạn.
Sở Tình Từ cũng không phải là người thích xây dựng khung cảnh lãng mạn, thậm chí tình cảnh lúc cầu hôn cũng chẳng có bao nhiêu lãng mạn, nàng cũng chỉ tự mình làm một phần bữa tối, sau đó mang nhẫn cưới mà mình đã đặt cả nửa năm đeo lên ngón tay Tạ Du Sanh.
Dáng vẻ giật mình của thiếu nữ giống y như đúc ban đầu nàng đồng ý hẹn hò với cô, hốc mắt cô đỏ lên, thậm chí có chút không thể tin được nhìn nàng. Trước khi Sở Tình Từ cảm nhận được sự hơi đau nhẹ trên tay mình, Tạ Du Sanh đã lấy một chiếc nhẫn khác ra đeo thật chặt lên tay nàng.
Cầu hôn kết thúc như vậy, khiến Sở Tầm nghe xong thì thất vọng, còn hung hăng dạy bảo Tạ Du Sanh một hồi, thêm vào đó yêu cầu hôn lễ nhất định phải lớn, cô coi như là khuê mật, tuyệt đối không cho phép Sở Tình Từ tùy tiện với cải xanh nhỏ nhà mình. Đối với những lời bàn thầm đâm chọc sỉ vả mình của Sở Tầm, Sở Tình Từ làm như không thấy, cứ coi như cô không nói, nàng cũng sẽ cho Tạ Du Sanh một hôn lễ hoàn mỹ nhất.
Một đời người dài đằng đẵng, Sở Tình Từ nguyện nói tất cả những lời tỏ tình của đời mình cho Tạ Du Sanh nghe, Tạ Du Sanh cũng nguyện gửi gắm phần đời còn lại của mình cho Sở Tình Từ.