Dư Vị Dài Lâu

Chương 19

Sở Tình Từ nhớ không sai, từ sau dạ tiệc ngày hôm đó, nàng dần dần nhận ra người yêu nhà mình đang tức giận. Nếu như nói có chuyện gì có thể khiến cho Tạ Du Sanh tính tình lúc nào cũng rất tốt giận dỗi nàng, nhất định là có liên quan tới bản thân nàng. Chỉ tiếc Sở Tình Từ nghĩ tới nghĩ lui, trừ chuyện Yukiko mình đã giải thích rõ ràng thì chẳng còn chuyện gì khác, vì sự giận dỗi của Tạ Du Sanh tới vô cớ không sao giải thích được, nên cũng khiến cho Sở Tình Từ không biết rốt cuộc bản thân nên dỗ người ra làm sao.

Ngày hôm nay, Sở Tình Từ muốn tăng ca ở công ty để xử lý văn kiện, nàng phải trơ mắt nhìn Tạ Du Sanh không đợi mình mà rời khỏi công ty trước thời hạn, có chút mất mác cúi đầu. Trước kia khi nàng tăng ca, Tiểu Sanh nhất định sẽ ở lại cùng với nàng, nhưng giờ, cô hỏi cũng không hỏi đã bỏ đi, khuya về nhà cũng lãnh đạm lạnh nhạt với mình. Dù cô vẫn quan tâm nàng, ngày nào cũng ôm nàng đi ngủ nhưng lại bất mãn với sự thân mật của nàng. Sở Tình Từ nhiều lần hỏi Tạ Du Sanh tại sao lại giận dỗi, nhưng Tạ Du Sanh cũng chỉ lắc lắc đầu, để nàng tự suy nghĩ.

Sở Tình Từ có hơi tủi thân, nàng ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Tạ Du Sanh mấy biểu cảm khóc thầm, hỏi cô sao không chờ mình. Tạ Du Sanh trả lời nàng bằng một biểu cảm sờ đầu an ủi, để lại câu tối nay ở nhà chờ nàng, sau đó không còn tin nào nữa. Sở Tình Từ cảm thấy những lời này của Tạ Du Sanh ám chỉ điều gì đó, cũng một cơ hội để hai người làm hòa. Sở Tình Từ mau chóng xử lí xong chuyện công việc, cuối cùng cũng trở về nhà trước 8 giờ tối.

Nàng nhớ Tạ Du Sanh nói cô ở nhà chờ nàng, ngay cả tốc độ lái xe cũng nhanh hơn chút so với trước kia. Sở Tình Từ đẩy cửa ra, phát hiện phòng khách lầu một chìm trong bóng tối, chỉ có giá cắm nến ở bốn góc bàn ăn tản ra ánh sáng hoàng hôn. Bên trên bàn dài la hai ly rượu vang và một bàn đồ Tây, không khó để nhận ra hẳn là Tạ Du Sanh đã rất chú tâm chuẩn bị những thứ này. Trong lòng Sở Tình Từ có chút kinh ngạc, nàng cởi giày cao gót, đ tới phòng bệp, quả nhiên thấy người kia đang lấy đĩa điểm tâm cuối cùng ra.

"Về rồi? Đi tắm trước đã, chờ chút nữa là có thể ăn." Tạ Du Sanh nhìn Sở Tình Từ, nhẹ giọng nói, bởi vì trong nhà rất tối, Sở Tình Từ không thấy rõ biểu cảm của cô, chỉ nghe được giọng nói như thường lệ của Tạ Du Sanh, thuận tiện chứng minh Tạ Du Sanh đã hết giận.

"Được, tôi sẽ tắm thật nhanh rồi xuống." Sở Tình Từ hôn nhẹ một cái lên khóe môi của Tạ Du Sanh, đi lên phòng tắm trên lầu. Đang tắm giữa chừng, Sở Tình Từ bắt đầu có tâm tư riêng. Đã mấy ngày rồi hai người không thân mật, đối với thói quen mỗi ngày bình thường đều phải làm một hai lần thì cũng đã coi là thời kì ăn chay rồi, hôm nay Tạ Du Sanh sắp xếp bữa tối chứng tỏ người yêu của nàng đã hết giận, đương nhiên cũng sẽ làm chút chuyện hai người nên làm.

Sở Tình Từ cố ý dùng sữa tắm lưu hương lâu, thậm chí còn xức một chút nước hoa phía dưới gáy và xương quai xanh, sau khi tự tắm rửa sạch sẽ, nàng không mặc váy ngủ, chỉ mặc một bộ đồ rộng thùng thình xuống tầng. Chân không có cảm giác hơi lạnh nhưng rất thoải mái, Sở Tình Từ không muốn lãng phí sự lãng mạn mà Tạ Du Sanh tạo ra tối nay.

"Tiểu Sanh, tôi tắm xong rồi, rất thơm." Sở Tình Từ đi xuống nhà, chủ động ngồi bên cạnh Tạ Du Sanh, bình thường hai người ở nhà ăn cơm rất ít khi cần chiếc bàn dài ăn chung mới dùng này. Bàn có chiều dài chừng ba thước, chiều rộng tương đương với một cái giường đơn. Loại bàn này chỉ thích hợp cho nhiều người dùng, nếu như hai người dùng loại bàn này không tránh khỏi có chút không que lắm. Sở Tình Từ cũng không biết vì sao hôm nay Tạ Du Sanh lại bất ngờ nghĩ đến chuyện dùng cái bàn này, nhưng nhìn bữa tối dưới ánh nến trên bàn, chỉ cho rằng Tạ Du Sanh đang muốn tạo bầu không khí.

Trên người Sở Tình Từ thực sự rất thơm, ngoại trừ mùi trà nhạt vốn có trên người nàng, còn có mùi của sữa tắm và nước hoa. Đái khái đã đoán ra ý tưởng của Sở Tình Từ, Tạ Du Sanh khẽ cười, ôm Sở Tình Từ vào lòng để nàng ngồi trong gực nàng.

"Dì Sở, nghe nói hôm trước dì và cô Yukiko kia cùng đi ăn nhà hàng Nhật Bản, phải không?" Tạ Du Sanh đưa môi tới sát bên tai Sở Tình Từ, nhẹ giọng hỏi, cuối cùng cô đưa đầu lưỡi ra ngậm thùy tai của Sở Tình Từ vào miệng, nhẹ nhàng đảo qua đảo lại mấy cái. Thùy tai cũng là một trong những chỗ nhạy cảm của Sở Tình Từ, bất ngờ bị Tạ Du Sanh ngậm trong miệng, cộng thêm đã mấy ngày nay thiếu thốn, khiến Sở Tình Từ ngay lập tức rướn người.

"A? Tiểu Sanh nói... chuyện mấy ngày trước sao? Tôi đã giải thích qua với em rồi, tôi đã kết thúc với cô ta, đó là chuyện trước đó rất lâu." Sở Tình Từ nghe thấy Tạ Du Sanh nhắc tới Yukiko, cho là cô vẫn còn để ý chuyện kia, nhưng sau khi nàng nói xong lại nghe thấy Tạ Du Sanh cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia mang theo hơi nóng phảng phất bên tai, Sở Tình Từ không nhịn được căng thẳng rối loạn.

"Dì Sở hình như vẫn chưa biết em đang để ý chuyện gì rồi, ẩm thực Nhật ngày hôm đó, em nghe thư ký Trương nói hình như hai người đi ăn tiệc sushi khỏa thân, nhắc mới nhớ, em còn chưa từng thấy qua kiểu ăn như vậy, dì Sở lén đi ăn với người khác, nhìn thân thể của người khác, dì nói, em có phải nên trừng phạt dì chút hay không?"

Tạ Du Sanh vuốt ve phần sau lưng Sở Tình Từ, kéo dây áo ngực (*) rơi ra, nghe thấy cô nhắc đến mấy chữ tiệc sushi khỏa thân, lúc này Sở Tình Từ mới nhận thức được hóa ra mấy ngày nay nguyên nhân Tạ Du Sanh nổi giận không phải là vì chuyện nàng với Yukiko, mà là... tiệc sushi khỏa thân ngày hôm đó?

(*) nguyên văn là 鱼泡上的带: tui cũng đoán thôi vì search nó ra bong bóng cá hoặc miếng đệm cao su á.

"Tiểu Sanh thật là hẹp hòi." Hiểu ra Tạ Du Sanh vì chuyện này mà canh cánh trong lòng cộng thêm nghi ngờ, Sở Tình Từ không nhịn được phì cười thành tiếng. "Kìa dì Sở, dì đồng ý xin lỗi em thật chân thành sao?" Đang lúc nói chuyện, Tạ Du Sanh đã đè Sở Tình Từ nằm lên trên bàn, áo ngực dưới những động tác lộn xộn rơi ra,

"Tối nay để tôi đền bù cho Tiểu Sanh thật cẩn thận, được không?" Sở Tình Từ luôn dung túng Tạ Du Sanh, chênh lệch về tuổi tác khiến cho nàng rất thấu hiểu cách đối xử với người yêu trẻ tuổi, Sở Tình Từ cho Tạ Du Sanh sự cưng chiều mà những người khác vĩnh viễn không cách nào có được, mà chính nàng cũng hưởng thụ tính tình nhỏ nhen cùng với những ghen tức âm ỉ của Tạ Du Sanh. Nàng rất vui khi người mình yêu cũng để ý mình như vậy.

"Vậy, tối nay dì Sở phải mặc cho em ăn sạch." Tạ Du Sanh nhận được sự đồng ý của Sở Tình Từ, trong mắt thoáng qua một tia cười thầm khi mưu kế thành công. Hai người không hề đói, chú tâm chuẩn bị bữa ăn tối hình như cũng mất đi đồ vốn dùng được, dù sao trong mắt Tạ Du Sanh và Sở Tình Từ, giờ đây đòi hỏi đối phương mới là cách có thể giải quyết nhu cầu nguyên thủy nhất của hai người.

Tạ Du Sanh hoàn toàn tháo miếng mυ'ŧ ngực mỏng manh của Sở Tình Từ ra ném sang một bên, chỉ chừa lại phần đai lưng buộc lên mắt Sở Tình Từ. Đột nhiên mất đi thị giác, Sở Tình Từ nhẹ nhàng nhếch môi lên, nàng nằm trên chiếc bàn dài cứng rắn hơi lạnh, hai tay để hai bên người, hai chân nhẹ nhàng khép lại. Rõ ràng không hề làm một cái gì nhưng cũng đủ khiến Tạ Du Sanh có chút ngây dại.

Trong phòng không hề mở đèn, cũng chỉ có nến cố định ở bốn góc bàn. Cửa sổ sát đát to lớn vừa vặn đối diện với cái bàn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng lên trên bàn dài, khiến người đàn bà đang nằm trên bàn như phát sáng. Sở Tình Từ là dạng da trắng lạnh, trắng đến mức dường như trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc này lại cộng hưởng với ánh trăng, gần như đã chiếu sáng thân thể của nàng đến mức phản xạ lại ánh sáng trắng.

Trên một mảng da thịt trắng nõn là mái tóc đen giống như một cơn hồng thủy lớn của người đàn bà, còn có chiếc mái đen cũng trở nên đặc biệt rõ ràng dưới cái nhìn chăm chú. Nàng giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, chỉ mỗi nằm ở chỗ đó cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất cứ ai.

"Tiểu Sanh?" Sở Tình Từ thấy Tạ Du Sanh không có hành động gì một lúc lâu, nàng hơi thấp thỏm đưa tay lên bắt lấy vạt áo của cô, nghe giọng nói êm ái của nàng, Tạ Du Sanh xoa nhẹ mái tóc dài của người đàn bà, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng những nụ hôn nông.

"Dì Sở đừng nóng, giờ Tiểu Sanh sẽ tới ăn dì."

Chiều nay hai người lăn lộn đến sau nửa đêm, bọn họ lưu lại dấu vết điên cuồng ở bàn dài, ghế salon, thậm chí là trên sàn nhà của phòng khách, tới rạng sáng mới rửa ráy đơn giản, trở lại phòng ngủ ôm nhau ngủ một chỗ. Ngày mai là ngày nghỉ, hai người cũng không có bất cứ áp lực và lo âu nào, chỉ có điều các nàng không ai nghĩ tới người ngày thứ hai đánh thức mình sẽ là người không tưởng tượng được.

Sở Tầm cầm thẻ từ dự phòng trong rương hành lý ra mở cửa, trong tay cô còn xách mấy túi đồ, bên trong toàn là những món quà cô mang từ nước ngoài về. Cô vừa mới xuống máy bay liền bảo tài xế đưa mình tới biệt thự này trước, trong đầu còn thầm tán dương Tạ Du Sanh một cái. Cô cũng biết bạn thân nhà mình chắc chắn là một người có quyền, nếu không mới làm việc mấy năm sao mua được biệt thự.

Sở Tầm mở cửa đi vào, nhưng cảnh tượng hỗn độn trong phòng khiến cô cứng người tại chỗ. Ở cửa là hai đôi cao gót bị đá văng, kích thước cũng không giống nhau, hẳn là thuộc về hai người phụ nữ. Sở Tầm nghĩ có lẽ là bạn cùng phòng của Tạ Du Sanh, nhưng khí tức mập mờ ngập trong phòng khách khiến Sở Tầm đã sớm trải đời ngay tức khắc đoán ra trong phòng này đã từng trải qua một trận chiến ác liệt đến mức nào...

Trên bàn ăn còn ném áo ngủ, rượu đổ xuống đất, ngay cả ghế salon cũng lộn xộn một bãi. Sở Tầm chẳng ngờ bạn thân nhà mình giờ lại biết chơi, chơi còn chơi lớn như vậy, cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng tò mà rốt cuộc Tạ Du Sanh qua lại với ai mà không nói với mình. Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, người yêu của Tiểu Sanh hình như cũng là đàn bà.

Sở Tầm mang theo chút tâm lý hóng chuyện đi lên trên lầu, nhưng lại thấy một cái túi quen thuộc treo trên tường, cái túi này là tự cô mua rồi tặng cho Sở Tình Từ, là bản giới hạn toàn cầu cũng chẳng có bao nhiêu người có được, bên cạnh đó Sở Tình Từ cũng rất thích, vẫn đang dùng thường xuyên.

Thấy cái túi này, sắc mặt Sở Tình Từ hơi cứng đờ, cô mang theo chút hoài nghi cũng như không thể tin nổi nhanh chóng đi về phía phòng ngủ trên lầu, sau khi mở mấy phòng khách trống rỗng, cuối cùng cũng tìm được phòng ngủ chính trong nhà. Phòng ngủ không hề khóa cửa, bên trên giường lớn là nhai người đàn bà đang ôm nhau. Những sợi tóc của hai người quấn chặt lấy nhau một cách thân mật, mà hai người này là hai người vô cùng quen thuộc với cô.

Một người là bạn thân tốt cô biết gần mười năm, một người khác, là mẹ ruột của cô...