Trên người Sở Tình Từ luôn có mùi trà nhàn nhạt thoảng qua, cái loại mùi thơm đó không phải xuất phát từ bất kì một loại nước hoa nào, mà lúc giặt, quần áo của Sở Tình Từ luôn được xông ngâm một lượng trà ngon, mùi hương kết lại lâu dần sẽ tụ trên quần áo không tản ra, lâu ngày, thứ mùi này cũng đã trở thành mùi hương đọng lại trên cơ thể Sở Tình Từ.
Mùi của nàng khiến cho cô an tâm, mà sự tồn tại của người đàn bà này, vốn dĩ cũng là sự an tâm mà chẳng một ai có thể so được. Ngón tay nàng ở trong thân thể của cô nhưng không hề có động tác gì, cũng chỉ đưa vào trong, lấp đầy chính cô, cảm giác ê ẩm sưng tấy này khiến Tạ Du Sanh có hơi khó chịu, cô ngẩng đầu lên, đôi con ngươi ẩm ướt nhìn sang liền thấy Sở Tình Từ đang nằm ngay ngắn trên người mình, nhìn cô giống như thể đang thưởng thức cảnh đẹp gì đó.
"Tiểu Sanh đối với tôi luôn nồng nhiệt như vậy, nếu không phải A Tầm nói em ở trường học rất lạnh lùng, tôi cũng hoài nghi tính tình của em đấy." Sở Tình Từ nói nhưng vẫn không hề động đậy, Tạ Du Sanh biết nàng đang chế nhạo mình, có lẽ sự trừng phạt mới nói lúc nãy còn chưa hề kết thúc.
"Dì Sở, dì biết rõ em là người như thế nào." Tạ Du Sanh khó mà nén nhịn kẹp ngón tay của Sở Tình Từ lại, eo nhỏ bắt đầu chủ động giãy dụa nhưng cũng chỉ với cường độ nhỏ, định làm hai ngón tay trong người vận động. Động tác của cô cũng không khó để có thể phát hiện ra, mà Sở Tình Từ cũng không ngăn cô lại, ngược lại rõ ràng còn có hứng thú thưởng thức dáng vẻ của người thiếu nữ ơ thời khắc này.
Cô cũng không phải một người hướng ngoại, lần đầu tiên gặp nàng thậm chí chỉ có thể nhìn nàng rồi đỏ mặt, không dám chủ động nói năng gì dù chỉ là một câu. Sở Tình Từ đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Du Sanh khi tiếp xúc với những người khác ở trường học, hoặc nói, chỉ có ở trước mặt nàng thiếu nữ mới là thiếu nữ, còn ở trong mắt người khác, có lẽ thiếu nữ này còn bị gọi là chị.
Tạ Du Sanh nhìn chung rất thích mặc quần áo đơn giản, áo sơ mi và quần dài là lối ăn mặc thường thấy của cô. Có một hôm trời mưa, cô với vóc người cao gầy cầm một cái ô trong suốt, mặc quần dài màu đen, đi giày cao gót. Tay trái còn ôm sách, vì để tránh cho sách bị mưa ướt mà chẳng còn cách nào khác ngoài nghiêng dù hẳn sang, cho tới khi một bên áo sơ mi trắng bị mưa làm ướt, có chút trong suốt.
Trên đường đi cô gặp phải một đàn em, những đàn em luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lên thiếu nữ, còn gương mặt có chút lạnh lẽo của thiếu nữ thì vẫn chẳng có quá nhiều thay đổi. Cô giao lại chỗ sách kia cho các đàn em, khéo léo từ chối lời mời đi uống cà phê của họ, giẫm lên giày cao gót xoay người bỏ đi. Bóng lưng thẳng tắp, dáng vẻ ưu nhã.
Sở Tình Từ ngồi trong xe đã nhìn thấy hết chuyện này, nàng nghĩ, nếu không phải nàng đích thân tới đón Sở Tầm, có lẽ cũng sẽ không thấy một mặt này của Tạ Du Sanh. So với người đứng trước mặt mình động một cái là đỏ mặt, nhìn mình mấy cái cũng sẽ thẹn thùng kinh sợ thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Lần đầu tiên có hứng thú với thiếu nữ này ssaij khái chính là lúc đó.
"Dì Sở..." Một tiếng gọi khe khẽ kéo lý trí của Sở Tình Từ quay về, nàng cúi đầu xuống, chỉ thấy sắc mặt của Tạ Du Sanh so với trước đó còn đỏ hơn nữa, loại đỏ này không chỉ là thẹn thùng kinh sợ nữa, mà là màu đỏ của sự động tình. Cô nắm lấy bàn tay để bên cạnh của nàng, thân thể lại tham lam nuốt vào nhả ra ngón tay trên một bàn tay khác của nàng. Đèn trong phòng rất tối, ánh sáng hoàng hôn mang đến cho con người ta cảm giác ấm áp xen lẫn với mập mờ, cũng khiến tư thái của người thiếu nữ càng trở lên mê người.
Thân thể của người nằm dưới trẻ trung mà tươi mới, cô cũng không cần chăm sóc quá nhiều cũng có thể giữ cho da thịt của bản thân ở trạng thái hoàn mỹ nhất. Da thịt ngọc ngà trắng như sứ ướt mềm lại trơn bóng, mái tóc dài đen nhánh dày dặn, cảm giác khi sờ cực kì tuyệt. Cô hơi ngước đầu nhìn nàng, chiếc cổ thiên nga xinh đẹp hiện ra hai chiếc xương cần cổ dài, hợp với đôi xương quai xanh. Mỗi lần nhìn thấy, Sở Tình cũng sẽ không nén được mà đưa tay lên vuốt một cái. Có thể thấy rõ, thiếu nữ không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà cốt cách bên trong cũng rất xuất chúng.
Cô nằm trên giường, mồ hôi tràn ra trên người cũng khiến ga trải giường phía dưới có hơi ướŧ áŧ một chút, chỗ phía dưới phần mông lại càng ướŧ áŧ hơn. Bởi vì nàng đang bất động nên cô phải lắc eo ở phạm vi nhỏ, dùng thân thể nóng bỏng nhiệt tình của chính mình lặp đi lặp lại động tác nuốt lấy ngón tay của nàng. Dù là cách một lớp bao ngón tay nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm giác ngón tay được bao bọc rồi rút ra nuốt vào.
"Dáng vẻ của Tiểu Sanh bây giờ thật là đẹp." Sở Tình Từ không hề hà tiện những lời tán thường, nàng dùng cùi trỏ chống cả người, lấy tay sờ lên múi môi hé mở của Tạ Du Sanh, đút một đốt ngón tay vào, nhẹ nhàng đè ép chiếc lưỡi non mềm trơn trượt bên trong. Nàng cho rằng người thiếu nữ sẽ càng xấu hổ, ai ngờ ngoài dự liệu, đối phương hôm nay lại ngậm ngón tay của mình, cái lưỡi mềm trơn quấn thật chặt đầu ngón tay của mình, liếp láp như thể đang lấy lòng vậy.
"Dì Sở, rất xin lỗi. Em không phải cố ý không đến tìm dì, chẳn qua là... em nghe A Tầm nói dạo gần đây dì bận rộn nhiều việc, em muốn dì, nhưng sợ sự tồn tại của em sẽ tạo thành gánh nặng cho dì." Tạ Du Sanh nhỏ giọng giải thích rõ, cô cho rằng tất thảy những điều đang xảy ra là trừng phạt, phải nghiêm túc khai báo những lời chân thật trong lòng mình.
Sở Tình Từ nghe xong, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng, thực ra nàng đã sớm biết gần đây thiếu nữ không hề bận rộn, cũng biết những lời mà cô vừa mới nói cũng chỉ là một cái cớ qua loa lấy lệ. Nàng cho rằng tình cảm mà thiếu nữ dành cho mình vô cùng nhạt nhòa, nhưng chưa từng nghĩ rằng, hóa ra không thấy không phải là không nhớ nhung, ngược lại là cực kỳ muốn, cực kỳ nhớ nhung mới có thể làm đến mức như vậy. Nàng khiến cho thiếu nữ không cảm nhận được sự an toàn nên cô mới như vậy.
"Tiểu Sanh, tôi đã từng nói không cần dè dặt với tôi như vậy." Sở Tình Từ cúi đầu xuống, hôn lên khóe miệng hơi run run của người thiếu nữ, lấy được sự an ủi của nàng, Tạ Du Sanh càng nhạy cảm hơn, sợ hãi hơn. Động tác vặn eo của cô cũng nhanh hơn mạnh hơn, thân thể cũng giãy dụa run rẩy theo động tác này. Bộ ngực của thiếu nữ không thể đày đặn như của Sở Tình Từ, nhưng tuyệt đối không hề nhỏ.
Sở Tình Từ biết Tạ Du Sanh đã từng để ý chuyện số đo của mình, tầm 32B, thực ra đã coi như độ lớn vừa phải. Sở Tình Từ rất thích phủ tay lên hai viên hồng mượt mà trước ngực cô, độ lớn vừa đủ để nàng có thể bắt lấy trong lòng bàn tay. Mà giờ phút này, theo hơi thở phập phồng của người thiếu nữa, hai quả cầu đầy đặn non mềm kia cũng trôi lơ lửng lúc trên lúc dưới, bọn chúng không có chỗ nương tựa, đong đưa qua lại rất đáng thương, giống như đang khẩn cầu nàng đưa tay ra sờ một cái. Sở Tình Từ trìu mến nhìn chúng, nàng luôn dùng đôi môi đỏ mọng của mình hôn lên chóp đỉnh xinh đẹp mềm mại kia, mỗi lần nàng hôn, Tạ Du Sanh đều sẽ kêu rên, kẹp chặt ngón tay nàng trong cơ thể của cô.
"Dì Sở, em muốn... cho dì." Tạ Du Sanh thở hổn hển, rõ ràng cô là người bị kɧoáı ©ảʍ đòi mạng, nhưng tối nay ngược lại lại thành người chủ động chuyển động. Cô dùng tay nắm chặt ga trải giường xốc xếch bên dưới người, chiếc eo thon cực kỳ giống cành liễu đung đưa trong gió, không còn sức lực dư thừa để ưỡn lên. Sở Tình Từ nhìn múi bụng được hình thành từ quá trình tập luyện lâu dài của nàng, nhẹ nhàng dùng tay di di, vuốt ve qua lại từ trên xuống, dọc theo múi cơ xinh đẹp hình chữ xuyên.
Thiếu nữ thích tập thể dục, nàng đã biết chuyện này từ rất sớm, dù trong thời điểm học hành cực nhọc, Tạ Du Sanh cũng sẽ dành ra đôi chút thời gian mỗi ngày để chạy bộ và tập luyện. Từng tấc trên cơ thể này đều khiến nàng yêu thích, nhất là những lúc như này, yêu thương thay đổi bản chất, Tạ Du Sanh càng muốn thì Sở Tình lại càng muốn bắt nạt cô.
"Tiểu Sanh, còn chưa thể cho tôi đâu." Sở Tình Từ giơ tay lên, đè lại phần bụng đang co rút của Tạ Du Sanh, cũng ngừng lại những dao động phập phồng của cô. Thân thể đột nhiên bị ném xuống từ giữa không trung, hạ thân sinh ra cảm giác đau nhức làm Tạ Du Sanh rơi nước mắt, hơi thở nhẹ nhưng dồn dập và hổn hển của nàng, hai chân trắng nõn banh ra rất căng, ánh mắt ai oán hờn trách nhìn Sở Tình Từ giống như thể đang chất vấn đối phương tại sao phải ăn hϊếp mình tới mức này.
"Tiểu Sanh có vẻ đang tức giận rồi, cũng rất đáng yêu, dì muốn tự mình cho em, có thể không?" Sở Tình Từ nói bằng giọng dịu dàng, chất giọng mềm mại nhẹ nhàng, tầm mắt rơi xuống người mình làm cho Tạ Du Sanh được dỗ dành tương đối ổn trong tích tắc. Cô gật đầu một cái, đưa tay ra ôm Sở Tình Từ, ngay sau đó cơ thể cô bị ôm lấy, cô đưa lưng về phía Sở Tình Từ, được nàng ôm lên ngồi trên đùi mình. Hai người ngồi bên mép giường, Tạ Du Sanh đối diện với cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô có thể nhìn thấy hình dáng của mình trong thời khắc này từ cửa sổ, còn có Sở Tình Từ sau lưng mình.
"Dì Sở." Tạ Du Sanh không ngờ rằng Sở Tình Từ sẽ mang mình ra bên cửa sổ, bởi vì ngày nào cũng có người giúp việc tới lau chùi nên cửa sổ rất sáng, dường như có thể coi như một tấm gương để dùng, dù người bên ngoài chẳng thể tấy cảnh vật bên trong nhưng vẫn có thể khiến Tạ Du Sanh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Không có chuyện gì cả, sẽ không có ai thấy cả." Sở Tình Từ sờ tấm lưng bị mồ hôi thấm ướt của Tạ Du Sanh, dựa sát thân thể của mình vào cô, cảm thấy vật mềm mại đầy đặn của Sở Tình Từ cọ vào lưng mình, trong lúc nhất thời, ngay cả năng lực tính toán căn bản nhất của Tạ Du Sanh cũng bị tước đoạt. Lòng cô chìm sâu trong một ý tưởng duy nhất là thân thể của Sở Tình Từ và cô kề nhau thật chặt, hai người lúc này là quan hệ thân mật nhất, cũng là tư thế chặt chẽ không thể tách rời nhất.
"Dì Sở, thật là mềm." Tạ Du Sanh như biến thành nước, mềm ra trong lòng Sở Tình Từ, bàn tay cô đưa về phía sau thăm dò, ôm thật chặt bả vai Sở Tình Từ, phần sau lưng cũng va chạm với vật mềm đầy đặn của đối phương. Khác với cô, nơi đó của Sở Tình Từ có số đo mà bất cứ người đàn bà nào cũng ao ước. Dù đã sinh con nhưng có thể thấy nơi đó của nàng vẫn đứng thẳng như cũ, ngay cả chóp đỉnh cũng vẫn còn duy trì màu phấn non tươi sáng mà xinh đẹp.
Viên ngọc ở chóp đỉnh cọ sau lưng cô, mang tới những dao động xôn xao cùng với những đợt ngứa ngáy nhẹ khiến Tạ Du Sanh nhạy cảm đến phát run, cô chủ động nghiêng đầu, liếʍ cạnh mặt của Sở Tình Từ như đang lấy lòng, cảm nhận được động tác thân mật như cún con của cô, Sở Tình Từ nhắm hai mắt lại, ngửa đầu khẽ hừ một tiếng. Nàng thừa nhận mình đã sớm bị thiếu nữ trêu chọc đến mức nảy sinh ham muốn nhưng có lẽ do tối nay điều chủ yếu mà nàng muốn làm là trừng phạt thiếu nữ không trung thực này, cho nên... du͙© vọиɠ của chính nàng vẫn nên nhẫn nại thêm một chút.
"Tiểu Sanh thật biết điều, dì cũng muốn thương em." Sở Tình Từ đỡ lấy chiếc eo thon của Tạ Du Sanh để cô hơi nâng mông lên, sau đó một lần nữa đưa ngón tay vào trong cơ thể nàng. Tư thế ngồi thẳng khiến cho ngón tay tiến vào sâu hơn. Tạ Du Sanh kêu rên, ôm chặt lấy Sở Tình Từ chống cự sự xâm phạm của đối phương, nhưng lại không khống chế được bản thân phập phồng phối hợp theo tiết tấu chậm rãi của Sở Tình Từ.
"Dì Sở, em... em như vậy... không không đè vào người dì." Tạ Du Sanh quơ tay sờ chân Sở Tình Từ, bây giờ cả người cô đều ngồi trên đùi Sở Tình Từ, hai chân ở trạng thái lơ lửng giữa không trung, toàn bộ sức nặng đều đè xuống người bên dưới. Cô lo rằng mình đè như vậy sẽ làm đau Sở Tình Từ, ai ngờ người đằng sau cũng chỉ khẽ cười một tiếng, cắn rái tai của cô một cái.
"Tiểu Sanh, tôi còn chưa già đến mức ngay cả em cũng không ôm được đâu." Sở Tình Từ luôn cảm thấy Tạ Du Sanh dễ bị cả nghĩ, thiếu nữ rất nhẹ, sức nặng trên người như thể không tồn tại, sao có thể đè nàng cơ chứ? Sở Tình Từ cười, dùng một tay nâng vùng mông mơn mởn của Tạ Du Sanh, túm lấy cô đặt lên người mình, đưa ngón tay vào trêu chọc chỗ sâu của thiếu nữ.
Nàng biết từng điểm nhạy cảm trong cơ thể của Tạ Du Sanh, cũng biết mình đâm vào, va chạm thế nào thì có thể khiến đối phương vụn vỡ. Nàng thích dáng vẻ lúc khóc thầm của thiếu nữ, thích nhìn cô rơi nước mắt gọi mình là dì Sở. Tạ Du Sanh như vậy cực kỳ ngon miệng.