Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 23

Lúc này, Thẩm Thu cũng đi đến trước mặt hắn.

“Tổng giám đốc Trình.”

Thẩm Thu tươi cười nhìn thẳng vào mắt Trình Thiên Hành, vẻ mặt vô cùng đáng ghét, hắn lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Thẩm Thu xoa xoa đôi bàn tay: “Tổng giám đốc Trình, con trai tôi làm con gái nhà người ta to bụng, nhất định phải có nhà có xe đối phương mới bằng lòng kết hôn, nếu không sẽ phá bỏ đứa bé kia. Tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể tìm ngài thôi.”

Bà ta đã tìm người kiểm tra, đứa con trong bụng con dâu tương lai chính là cháu đích tôn nhà bà ta, sao có thể phá bỏ chứ?

Vẻ mặt Trình Thiên Hành lạnh lùng: “Trước đó tôi đã cho bà một căn rồi.”

“Căn kia là tôi và chồng tôi ở, con gái bây giờ, ai nấy đều mỏng manh yếu ớt không chịu nổi, đều không muốn ở chung với cha mẹ chồng, cô ta nhất định muốn một căn nhà nhỏ cho đôi vợ chồng mới cưới. Tổng giám đốc Trình giàu có hào phóng, một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ cũng không tính là gì đâu nhỉ!”

Bà ta đã xem tin tức, lúc trước tổng giám đốc Trình tặng cháu gái căn biệt thự trị giá hơn trăm triệu làm quà gặp mặt, hắn có tiền như vậy, chút tiền lọt qua kẽ tay cũng đủ cho người bình thường bọn họ ăn ngon uống sướиɠ.

Trình Thiên Hành giận quá hóa cười: “Bà nghĩ tôi là người tiêu tiền như rác à?”

“Không dám, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng.” Thẩm Thu liên tục đảm bảo.

Bà ta thấy sắc mặt Trình Thiên Hành tái xanh, trái tim không khỏi run lên một cái, nhưng vẫn cắn răng nói ra: “Nếu như tổng giám đốc Trình không muốn, tôi cũng chỉ có thể đi tự thú, nói cho mọi người rằng, năm đó mình không nhịn được chị gái ngài cầu xin, ma xui quỷ ám phạm phải sai lầm.”

Lời này của bà ta mang theo uy hϊếp rõ ràng.

L*иg ngực Trình Thiên Hành chập trùng lên xuống, ánh mắt nhìn Thẩm Thu giống như đang nhìn người chết.

Khí thế của hắn ép cho Thẩm Thu nói không nên lời, chân đã nhũn ra, nếu không phải đang ngồi trên ghế, bà ta sớm đã ngã sụp xuống.

Năm phút dài dằng dặc này khiến bà ta tưởng như đã qua nửa cuộc đời.

Cuối cùng Trình Thiên Hành lên tiếng: “Một lần cuối cùng, còn có lần sau, vậy tôi chỉ có thể đưa bà đến sở cảnh sát tự thú. Chuyện chị tôi làm liên quan gì đến tôi!” Hắn lộ vẻ chẳng hề quan tâm.

Thẩm Thu thở hắt ra một hơi, cảm thấy mình như sống lại lần nữa, bà ta liên tục đảm bảo: “Tôi biết rồi, sẽ không có lần sau.”

Trình Thiên Hành nhíu mày: “Đưa hợp đồng kia cho tôi.”

Năm đó Thẩm Thu cũng rất cẩn thận, trước khi làm việc này đã ký hợp đồng với Trình Nguyệt Cầm, hợp đồng vẫn luôn nằm trong tay bà ta.

“Không thành vấn đề.” Thẩm Thu nhanh chóng đồng ý.

Bà ta không nói cho Trình Thiên Hành biết rằng, trong tay bà ta không chỉ có hợp đồng, mà còn có một video, dù sao bà ta cũng phải để lại cho mình một con đường lui.

Đợi cháu trai trưởng thành rồi, cũng cần có nhà mà.

May mà có Trình Nguyệt Cầm, nếu không nhờ bà ta, Thẩm Thu nào có thể thoải mái lấy được nhà ở miễn phí như vậy.

Khóe miệng Thẩm Thu lộ ra ý cười, đợi đến khi nhìn thấy chi phiếu, đã cười đến hai mắt híp thành một đường thẳng.

“Đợi lát nữa trợ lý của tôi trở về cùng bà để lấy hợp đồng.”

“Được.” Lúc này trong mắt Thẩm Thu chỉ có tấm chi phiếu đáng yêu nhất thế giới kia, thuận miệng đáp lại.

Trình Thiên Hành nhìn bóng lưng rời đi của bà ta và trợ lý, trong mắt âm u lạnh lẽo, xen lẫn sát ý nồng đậm.

Thẩm Thu, không thể giữ lại.

Hắn híp mắt lại, trong lòng đã có quyết định.

...

Ngô Duyên nhìn những bông hoa nhỏ nở trên cây, cảm thấy hết sức vui mừng.

Trong tình huống bình thường, những loại cây giống như dâu tây và cà chua này phải mất ba bốn tháng từ khi gieo trồng đến khi kết quả. Nhưng bởi vì cô trồng không ít Cửu Đỉnh Hoàn Linh Thảo trên núi Hòe, khiến cho núi Hòe trở thành nơi có linh khí nồng đậm, cũng khiến cho cây cỏ trên núi sinh sôi phát triển, những dâu tây cà chua này chính là mỗi ngày một dáng vẻ, phát triển vô cùng nhanh chóng.

Bây giờ mới chưa được bao lâu mà đã nở hoa.

Với tốc độ này, mấy ngày nữa là có thể kết quả rồi.

Về phần sau này bán ra thế nào, có câu ‘mỗi người có một chuyên môn riêng’, cô hoàn toàn có thể giao cho cha phụ trách, cũng coi như tìm ít việc cho cha làm.

Lại nói, gần đủ nguyên liệu dùng để bố trí Tụ Linh Trận rồi, cô phải ra ngoài mua thêm một ít đồ bổ sung.

Cô nói một tiếng với Ngô Tông Bình rồi chuẩn bị ra ngoài.