Đời này nàng ta chưa bao giờ hối hận như lúc này, hối hận cái miệng của mình. Nếu có thể sống sót trở về, nàng ta nhất định, nhất định sẽ ít nói bớt vài câu, có đánh chết cũng không chọc giận Hoa Lưu Ly!
"Cô đang nói gì vậy?"
Chờ mãi mà vẫn không thấy đao kiếm rơi xuống người, Gia Mẫn mở mắt ra nhìn, thấy Hoa Lưu Ly đang ôm ngực, mặt mày tái mét ngồi trên mặt đất, giọng nói yếu ớt như chỉ cần hít thở thêm một hơi nữa là sẽ ngất đi: "Quận chúa, ta sợ quá, hu hu hu."
Gia Mẫn Quận chúa: "Hả?"
"Mấy con mãnh thú kia đáng sợ quá, may mà có Quận chúa dũng cảm bảo vệ ta." Hoa Lưu Ly nói xong, ngẩng đầu nhìn Gia Mẫn Quận chúa bằng đôi mắt long lanh: "Quận chúa, người nhất định sẽ tiếp tục bảo vệ một nữ nhân yếu đuối như ta có đúng không?"
Gia Mẫn sợ hãi lùi lại hai bước.
"Khụ khụ khụ." Hoa Lưu Ly ho khan vài tiếng, mỉm cười nhìn Gia Mẫn Quận chúa: "Có đúng không?"
Gia Mẫn há miệng, không nói nên lời.
Nửa canh giờ sau, Gia Mẫn ngồi trên cây, nhìn những con mãnh thú trong núi xé xé cắn cắn thi thể của bọn ác nhân, bịt miệng không dám lên tiếng.
Đợi đến khi đám mãnh thú tha xương đi, nàng mới khàn giọng hỏi: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
"Vì giấc mơ mà phấn đấu." Hoa Lưu Ly treo những loại thảo dược vừa tìm được lên cành cây xung quanh, để xua đuổi rắn rết, "Quận chúa sẽ giúp ta tiếp tục thực hiện giấc mơ này, có đúng không?"
Gia Mẫn nuốt nước miếng, mặt mày trắng bệch vì sợ hãi, nàng ta nhìn chằm chằm Hoa Lưu Ly một lúc: "Ta hiểu rồi, ta sẽ giữ bí mật này cho cô."
"Bí mật gì, ta có bí mật gì sao?" Hoa Lưu Ly cười cười lắc lắc chân, cành cây cũng theo đó mà đung đưa.
"Ta nói sai rồi, ý ta là, ta nguyện ý giúp cô phấn đấu vì giấc mơ." Gia Mẫn cảm thấy Hoa Lưu Ly bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh ở đầu óc, người bình thường ai lại có sở thích kì quái như vậy.
"Đa tạ Quận chúa, ta tin tưởng những lời người nói hôm nay." Hoa Lưu Ly cười híp mắt, "Người là người tốt."
Gia Mẫn ấm ức ngậm miệng, quay đầu đi không thèm nhìn Hoa Lưu Ly nữa. Một lúc sau, nàng ta nghe thấy tiếng ho của Hoa Lưu Ly, bèn cởϊ áσ choàng ngoài ra, ném cho Hoa Lưu Ly: "Cầm lấy, đắp vào."
"Đa tạ."
"Ta chỉ là nghe cô ho mà phiền lòng thôi." Gia Mẫn dùng dây thừng buộc mình vào thân cây, nàng ta sợ lát nữa ngủ quên sẽ ngã xuống.
Một lúc sau, nàng ta mở mắt ra thấy Hoa Lưu Ly vẫn ngồi yên lặng, do dự một chút rồi lên tiếng: "Cô yên tâm, chuyện của cô ta sẽ không nói ra ngoài đâu."
Hoa Lưu Ly cười nhìn nàng: "Ta biết, người ngủ đi."
Gia Mẫn không hỏi nàng, nếu như nàng ta không làm được, nàng sẽ làm gì. Thực ra, nàng ta rất hoài nghi, cho dù nàng ta có quay về nói ra sự thật, cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng.
Có những người, chính là có bản lĩnh đổi trắng thay đen, mê hoặc người khác.
Nàng ta mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, sáng hôm sau tỉnh dậy, trong núi khói sương lượn lờ, Hoa Lưu Ly ngồi bên cạnh, dường như cả đêm không ngủ.
Hai người leo xuống khỏi cây, Hoa Lưu Ly kêu lên một tiếng "ai da", nàng ta biết ngay, nữ nhân này lại sắp giở trò rồi.
"Ta mệt quá, không đi nổi nữa."
Gia Mẫn mặt mày sa sầm, đỡ lấy cánh tay nàng: "Ta đỡ cô đi."
"Quận chúa người thật tốt."
Gia Mẫn cười lạnh, sau này ai mà khen nàng tốt bụng trước mặt nàng ta, nàng ta sẽ đánh chết kẻ đó.
Đường núi khó đi, hai người lại không biết phương hướng, vất vả lắm mới xuống được núi, hai người tìm được một con sông nhỏ rửa mặt, Hoa Lưu Ly tìm một tảng đá lớn ngồi xuống: "Không được, thân thể ta yếu đuối, sức lực nhỏ bé, không đi nổi nữa."
"Con đường còn lại thông ra quan đạo, cô lại không muốn đi, bây giờ lại giả vờ không đi nổi, rốt cuộc cô muốn làm gì?" Gia Mẫn đã bị Hoa Lưu Ly hành hạ đến mức hết kiên nhẫn.
"Cô còn dám đi quan đạo sao?" Hoa Lưu Ly vừa nói vừa đấm đấm chân, "Hai chúng ta có thể bị người ta đưa ra từ Điền gia, chứng tỏ nhất định có người thân phận không tầm thường giúp bọn họ che giấu. Cô có thể chắc chắn những người gặp trên quan đạo là người giúp chúng ta hay là người hại chúng ta?"
"Chờ đã." Gia Mẫn nhìn thấy từ xa có một chiếc xe bò đi tới, "Ta sẽ thuê người chở chúng ta về."
Đợi đến khi xe bò đến gần, Gia Mẫn mới phát hiện ra chiếc xe bò vừa cũ vừa nát, người đánh xe bốc ra mùi khó ngửi, nàng ta nghiến răng bước lên: "Lão bá, dừng lại một chút!"
"Có chuyện gì?" Người đánh xe nghe thấy giọng điệu này thì có chút không vui, là người có xe bò trong làng, trong vòng mấy dặm ai nhìn thấy ông ta mà không phải cung kính chào hỏi?
Tuy nhiên, khi nhìn thấy người gọi ông ta là một cô nương xinh đẹp, sắc mặt ông ta liền dịu đi nhiều.
"Ta là Quận chúa kinh thành, hôm nay gặp nạn, nếu như ông chở chúng ta về kinh thành, ta sẽ cho người đưa ông một trăm lượng bạc."
Người đánh xe nhìn thoáng qua bộ quần áo rách rưới trên người Gia Mẫn, cùng với mái tóc rối bù, suýt chút nữa thì bật cười. Bây giờ những kẻ lừa đảo này càng ngày càng to gan, mặt mũi cũng ngày càng dày, Quận chúa nào lại chạy đến đường làng ngõ xóm để đi nhờ xe, lại còn mặc bộ quần áo rách nát như vậy?
Ông ta đường đường là người có kiến thức trong vùng, há có thể mắc bẫy kiểu này?
"Nếu cô là Quận chúa, vậy ta là Vương gia." Người đánh xe quất roi, "Kẻ lừa đảo chết tiệt, tránh xa ta ra."
Nói xong, ông ta liếc nhìn Gia Mẫn Quận chúa: "Một cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại làm cái việc lừa đảo thất đức này?"
Chưa kịp để Gia Mẫn Quận chúa cãi lại, ông ta đã đánh xe đi mất, ông ta sợ đồng bọn của kẻ lừa đảo còn có người khác, đi sớm cho an toàn.
"Ta... ông ta..." Gia Mẫn tức giận đến mức hai tay run rẩy, ở kinh thành ai dám vô lễ với nàng ta như vậy, nàng ta đã sớm cho hai roi rồi.