Thời gian cách kỳ thi mùa xuân càng ngày càng gần, Hoa Trường Không đã không thể nào ra ngoài được nữa, cả ngày trốn trong thư phòng làm bài đọc sách. Hoa Lưu Ly lo lắng áp lực học tập của hắn quá lớn, liền tìm đủ cách để nhà bếp làm nhiều món ngon cho Hoa Trường Không.
Khi Tháng giêng sắp qua đi, Điền gia lão thái gia qua đời.
Thời điểm tin báo tang truyền tới các phủ, tất cả mọi người không khỏi thở dài một tiếng, Điền gia lão gia tử là người hiểu biết, hiện giờ ông ya vừa chết, Anh Vương lại xa thêm một bước với vị trí Thái tử.
Lúc sinh thời Điền lão thái gia từng nhậm chức quan lớn nhị phẩm, ở trong quan trường thanh danh cũng không tệ, hơn nữa nữ nhi lại là Hiền phi trong cung, các đại gia tộc ở kinh thành đều phải đi Điền gia phúng viếng.
Hoa Lưu Ly là vãn bối, cũng cần phải đi.
Nàng thay ra váy gấm hoa lệ, mặc váy vải bông màu trắng, búi tóc cài mấy chiếc trâm bạc đơn giản, ngồi xe ngựa chạy tới Điền phủ.
Cổng lớn Điền phủ, Điền Duệ Đống mặc đồ tang, hai mắt sưng đỏ đón khách, đầu hắn cúi đầu buồn bã ỉu xìu, hoàn toàn không còn sức sống như trước.
Hoa Lưu Ly xuống xe ngựa, khi đi ngang qua Điền Duệ Đống, nghe được hắn nhỏ giọng khụt khịt: "Điền công tử, xin nén bi thương."
"Đa tạ quận chúa." Điền Duệ Đống hành lễ với Hoa Lưu Ly.
Hoa Lưu Ly không biết nên an ủi hắn như thế nào, uốn gối trả về nửa lễ rồi vào tế đường.
Tế đường lửa khói lượn lờ, bài vị của Điền lão gia tử được đặt ở giữa, hậu bối con cháu Điền gia quỳ trên mặt đất khóc nức nở, cả gian phòng tràn ngập bi thương cùng mùi vị của tử vong.
Anh Vương đứng ở bên cạnh linh đường, trên mặt có dấu vết đã khóc lóc. Hắn ta là hoàng tử, theo lễ nghi thì có thể không cần đội tang cho ông ngoại mình, nhưng hôm nay tóc của hắn ta buộc bằng dây gai, quần áo cũng chỉ là áo bào bằng vải bông trắng đơn giản.
Người đã đến trước nàng là Gia Mẫn quận chúa, ánh mắt hai người nhìn nhau một lúc, hiếm khi không nói gì, cũng không có trào phúng lẫn nhau.
"Bái." Nàng cùng Gia Mẫn quận chúa cùng nhau tiến lên, khom lưng hành lễ.
"Thương nhớ, dâng hương."
Hoa Lưu Ly nhận nhang, sau đó cúi đầu ba lần, rớt lại phía sau một chút, nàng chờ Gia Mẫn quận chúa cắm nhang vào lư hương xong mới bước lên.
Đằng sau còn có nữ quyến khác tới phúng viếng người đã mất, Hoa Lưu Ly lui ra ngoài từ cửa hông, khi ra cửa nàng quay đầu lại nhìn Anh Vương và Gia Mẫn quận chúa.
Không bao lâu, Gia Mẫn quận chúa cũng đi ra, cảm xúc có vẻ rất sa sút. Nàng ta nhìn Hoa Lưu Ly đứng ở dưới tàng cây trong viện, nhịn không được nói: "Ngươi không phải không được khỏe sao, sao cũng tới?"
Chẳng lẽ nàng có ý với Anh Vương?
Nữ quyến Hoa gia ở kinh thành chỉ có nàng, nàng không tới thì ai tới hả? Thế nhưng lúc này Hoa Lưu Ly cũng lười nói nhiều với Gia Mẫn quận chúa, cho nên chỉ là che ngực ho khan vài tiếng không nói lời nào.
Nhìn dáng vẻ này của Hoa Lưu Ly, Gia Mẫn quận chúa liền nhớ tới nàng ta cái gì cũng chưa làm, nhưng người khác đều sẽ hiểu lầm nàng ta khi dễ Hoa Lưu Ly, đành phải nén cơn tức trong lòng, xoay người rời khỏi sân nhỏ.
"Quận chúa." Diên Vĩ sửa sang lại áo choàng thay Hoa Lưu Ly, "Nơi này gió lớn, chúng ta đi ra tiền thính đi."
""Được." Hoa Lưu Ly nhìn những nữ quyến khác đứng ở trong viện, dùng khăn tay che miệng ho nhẹ vài tiếng.
Nàng xoay người chuẩn bị đi, thì thấy Anh Vương thần sắc tiều tụy từ tế đường đi về phía này, nàng làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục đi ra ngoài.
"Phúc Thọ quận chúa."
Hoa Lưu Ly biết, đợi lát nữa Gia Mẫn quận chúa lại sẽ trừng mắt với nàng.
"Anh Vương điện hạ." Hoa Lưu Ly mỉm cười xoay người, hành lễ với Anh Vương.
"Đa tạ quận chúa đến phúng viếng." Anh Vương thấy Hoa Lưu Ly sắc mặt có hơi trắng, lo lắng nàng chịu không nổi giá rét, "Bên cạnh có phòng ấm, bổn vương đưa nàng đi qua."
"Không sao, tìm một hạ nhân dẫn đường là được." Hoa Lưu Ly thấy trong mắt Anh Vương tràn đầy tơ máu, "Còn xin điện hạ nén bi thương."
Anh Vương miễn cưỡng cười cười: "Đa tạ."
Hắn ta không có kiên trì đưa Hoa Lưu Ly đi qua, mà là gọi một hạ nhân tới, để nàng ấy dẫn Hoa Lưu Ly đi.
Tới phòng ấm, Hoa Lưu Ly lại lần nữa đối mắt với Gia Mẫn.
"Quận chúa, chúng ta thực sự có duyên phận." Hoa Lưu Ly làm bộ không có nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thù địch của Gia Mẫn quận chúa, ngồi xuống ghế đệm.
Gia Mẫn quận chúa nhìn nàng, khóe môi giật giật. Hoa Lưu Ly cho rằng nàng ta sẽ trào phúng, không nghĩ tới cô quận chúa có tánh khí nóng nảy này, vậy mà cái gì cũng chưa nói.
Trong căn phòng ấm áp này, hai người ngồi đối diện nhau không nói một lời.
Thật lâu sau sau đó, Gia Mẫn quận chúa nhìn Hoa Lưu Ly, hốc mắt đỏ lên: "Ngươi biết không, Anh Vương phi đã được định ra."
Hoa Lưu Ly trong lòng hét lớn: Ta không biết!
"Không phải ngươi." Giọng Gia Mẫn quận chúa hơi run run, "Cũng không phải ta."
Hoa Lưu Ly trầm mặc một lát: "Ngươi ... Nén bi thương?"
Gia Mẫn quận chúa: "..."
Trong phòng đốt huân hương, Hoa Lưu Ly nhìn lư hương, bỗng nhiên đứng lên: "Đi, căn phòng này không ổn."
Gia Mẫn quận chúa: "..."
Cho dù không muốn ở cùng một phòng với nàng ta, cũng không cần diễn quá mức như vậy đi.
Nàng ta vừa định nói, đừng tưởng rằng nàng ta nhìn không ra Hoa Lưu Ly đang thầm cười nhạo mình, nhưng chưa kịp nói gì thì nàng ta đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.
"Ngươi..." Gia Mẫn quận chúa mở to mắt, nhìn chằm chằm Hoa Lưu Ly.
Gần đây nàng ta luôn gặp xui xẻo, nam nhân mình thích sắp cưới nữ nhân khác không nói, nữ nhân mình chán ghét còn muốn hạ độc ám toán mình.
Trong thoại bản đều viết, nếu quý nữ bị đối thủ hạ độc, sau đó khẳng định sẽ phát sinh chuyện phi thường đáng sợ.
Đồ nữ nhân rắn rết Hoa Lưu Ly này!
Tác giả có lời muốn nói: Hoa Lưu Ly: Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy.