Ngũ hoàng tử này sao có thể thực tế đến như vậy nhỉ, sau khi nghe nàng vắt hết óc khen ngợi xong, thì yên lặng bỏ đi? Khen một bức tranh mà trong đó vẽ núi thì nhìn như một đống bùi nhùi, nước thì chỉ có một đường kẻ, mây thì vẽ thành vòng tròn, đây là bán bao nhiêu lương tâm mới khen được như vậy, hắn có biết hay không?
Hiền phi thấy Hoa Lưu Ly không nói lời nào, tiếp tục nói: "Các ngươi trẻ tuổi ở bên nhau nói chuyện cũng tốt." Tiểu cô nương Hoa gia này, tai họa của nam nhân kinh thành, chỉ cần đừng ở chung với nhi tử của bà ta, vậy thì nàng chính là tiểu tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
"Hiền phi nương nương." Thái Tử quay đầu nhìn về phía Hiền phi, "Nương nương là cảm thấy mình quá lớn tuổi, nên muốn giao lưu với người trẻ tuổi?"
Hiền phi: "......"
"Như vậy cũng tốt." Thái Tử lộ ra nụ cười vui mừng, "Cô từng nghe một lão thái y nói, người có tâm hồn trẻ tuổi sẽ lâu già."
Hiền phi lúc này mới phản ứng lại, Thái Tử là có ý tứ gì. Hiền phi tự nhận mình tư sắc xuất chúng, hận nhất chính là cái từ "già" này, bà ta nhìn mặt Thái Tử ra vẻ quan tâm, tươi cười hòa ái trên mặt cơ hồ không nhịn được.
"Hiền phi nương nương?" Thái Tử bất động thanh sắc bước lên phía trước một bước, vừa vặn che ở trước người Hoa Lưu Ly , "Cô nói sai sao?"
"Thái Tử điện hạ nói chí phải." Hiền phi không còn để ý tới Hoa Lưu Ly nữa, lực chú ý của bà ta toàn bộ đặt ở trên người Thái Tử, "Bổn cung nhớ kỹ."
Chờ nhi tử ta đoạt được vị trí Thái Tử, bổn cung sẽ khiến cho ngươi khóc lóc kêu bổn cung là mẫu hậu!
Hiền phi của hôm nay, vẫn dã tâm bừng bừng như xưa.
"Vậy thì tốt." Thái Tử không có ý định để Hoa Lưu Ly ở một mình với đám phi tần hậu cung này, mà sai thái giám đổi ấm lò sưởi tay cho nàng: "Cung yến sắp kết thúc rồi, cô dẫn nàng đi tìm lệnh huynh."
Hoa Lưu Ly yên lặng quay đầu lại nhìn Hiền phi với nụ cười méo mó, rồi nhanh chóng quay đầu lại.
Nàng thể cảm nhận được sự chán ghét và bài xích của Hiền phi đối với mình, nghe được Thái Tử giúp nàng chèn ép bà ta, nàng cảm thấy thật sự là...... Thật là vui!
Thái Tử không hổ là nhi tử được bệ hạ thương yêu nhất, thậm chí bản lĩnh chọc giận người khác cũng rất thành thạo.
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy?" cách Hiền phi không xa, nữ tử vốn đang đi tới bên này, dừng bước chân.
Nàng khẽ cau mày, như thể không hài lòng với cảnh tượng vừa nhìn thấy.
"Người mà không có lễ nghi thì không thể sinh tồn, sự việc mà không có lễ nghi thì không thể làm thành." Nữ tử nhìn bóng dáng Thái Tử rời đi, biểu tình có chút phiền muộn, "Hiền phi nương nương tuy chỉ là thứ mẫu Thái Tử, nhưng Thái Tử thân là trữ quân, người nên lấy lễ đối đãi."
"Nhưng nô tỳ cảm thấy, lời Hiền phi nương nương vừa nói, có chút......"
"Thân là quân tử, sao có thể vì trưởng bối nói một hai câu nói mà sinh lòng bất mãn, huống chi hắn vẫn là Thái Tử của một quốc gia." Nữ tử xoay người, đi về hướng mình vừa đi tới.
Nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh một phụ nhân, nhìn đám người đang nhảy múa sôi động ở xa xa, bình tĩnh mở miệng: "Mẫu thân, Thái Tử không phải quân tử, nữ nhi...... Và hắn không thích hợp."
"Cái gì?" Sắc mặt phụ nhân hơi thay đổi, bà nhìn nữ nhi, thật lâu sau sau mới nói, "Tú Oánh, thế gian cũng không có quân tử chân chính."
"Nhưng hắn là Thái Tử." Tú Oánh khẽ lắc đầu, "Trên thế gian những người khác có thể không hoàn mỹ, nhưng thái tử thì không được.”
Phụ nhân kinh ngạc nhìn nữ nhi, dường như không rõ vì sao nàng lại có suy nghĩ như vậy: "Tú Oánh, ta rất hối hận."
"Mẫu thân?" Tú Oánh khó hiểu nhìn phụ nhân.
"Ta không nên để cha mẹ chồng dạy con." Phụ nhân khó hiểu nhìn nàng, "Có một ngày, rồi con sẽ hiểu."
Bà cũng không cảm thấy nữ nhi cần phải gả cho Thái Tử, mà là lo lắng về quan điểm sống của nàng.
Nếu một người bị lễ giáo quy củ trói buộc, không có cái tôi nào, thì cũng chỉ là cái xác biết đi mà thôi.
"Mẫu thân, con như vậy rất tốt." Đỗ Tú Oánh lắc đầu, "Quân tử phải đoan chính như ngọc, Thái Tử không thể là phu quân của con."
"Được." Đỗ phu nhân thở dài một tiếng, không có khuyên nữa, cũng biết mình khuyên không được. Cha chồng bà chính là lão thần hai đời, lại là đế sư, hiện tại tuy rằng đã cáo lão, nhưng vẫn rất có uy vọng như cũ.
Mấy ngày trước, bệ hạ cố ý triệu kiến cha chồng bà, xác thật có ý tứ để nữ nhi Đỗ gia gả cho Thái Tử.
Thế nhân đều biết nam nữ Đỗ gia hiếu học hữu lễ, chính là danh môn vọng tộc truyền thừa trăm năm. Bệ hạ có ý để nữ nhi Đỗ gia làm Thái Tử Phi, Đỗ gia cũng không phải quá mức ngoài ý muốn.
Nhưng cha chồng cũng không phải quá thưởng thức đương kim Thái Tử, hiện giờ nữ nhi lại......
Mối hôn sự giữa Đỗ gia và hoàng gia là không thành rồi. Chỉ là bệ hạ vẫn chưa tỏ rõ thái độ để nữ nhi Đỗ gia làm tức phụ hoàng gia, cho dù bọn họ muốn từ chối cũng đều không thể mở miệng.
*****
Cung yến kết thúc, hoàng cung ồn ào lại lần nữa khôi phục yên tĩnh. Thái Tử sải bước đi đến Thần Dương cung, sau khi hành lễ với hoàng đế, nhịn không được ngáp dài: "Phụ hoàng, giờ Tý rồi mà ngài còn triệu nhi thần tới, là muốn cho nhi thần tiền mừng tuổi?"
"Con bao lớn rồi hả, còn muốn đòi trẫm tiền mừng tuổi?" Hoàng đế nói, "Trẫm có việc muốn nói cho con biết."
Thái Tử ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm canh nóng, thoải mái như đang ở trong chính cung điện của mình.
"Trẫm có ý định muốn để cháu gái của Đỗ thái sư làm Thái Tử Phi của con, ý của con như thế nào?" Trong việc cưới xin của mấy đứa con, Xương Long Đế cũng không chuyên quyền độc đoán, sau khi ông có ý tưởng sơ bộ sẽ hỏi các con xem chúng nghĩ gì.
"Đỗ thái sư?" Thái Tử đặt canh nóng xuống bàn, không dám tin nhìn Xương Long Đế, "Phụ hoàng, ngài là nghiêm túc?"
"Đỗ Tụng Văn người này quả thực có chút bướng bỉnh, có lẽ cháu gái của ông ta khác ông ta?" Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng Xương Long Đế có vướng mắc. Thái Tử do ông tự tay nuôi dạy, ông cảm thấy nhi tử nào của mình cũng đều tốt, thế mà Đỗ Tụng Văn lại không cho là như vậy, thậm chí ngay cả Thái Tử ăn cái gì cũng đều có thể bới móc ra một hai ba bốn thứ.
Đối với một vị đại thần có tính cách như Đỗ Tụng Văn, đời này vận khí tốt nhất chính là gặp được hai đời đế vương có lòng dạ rộng lớn, nhưng đế vương dù có lòng dạ rộng lớn đến đâu thì trong lòng cũng có một quyển sổ đen ghi thù.
Thái Tử lắc đầu từ chối: "Phụ hoàng, ngài còn không nỡ mắng nhi thần. Nếu cho nữ nhi Đỗ gia làm Thái Tử Phi, lão già Đỗ gia kia chẳng phải là mỗi ngày bới móc cho nhi thần sao?"
"Con là con trai cưng của trẫm, văn võ song toàn, lại có tấm lòng nhân hậu, ai có thể mắng con được chứ?" Nghĩ đến Đỗ Tụng Văn có khả năng sẽ khoa tay múa chân với đứa nhỏ do chính mình nuôi lớn, Xương Long Đế lập tức không vui.
Con trai ông có tệ đến đâu cũng chỉ có ông mới có thể mắng nó.
Huống chi Thái tử rất tốt. Ba tuổi học văn, 4 tuổi tập võ, còn rất tuấn tú, trung dũng hiếu đức gồm nhiều mặt, trong triều có người trẻ tuổi nào so được với Thái Tử?
Cho dù ngẫu nhiên có chút vấn đề nhỏ, thì cũng không ảnh hưởng toàn cục, bổi không có ai là hoàn hảo hết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Xương Long đế điên cuồng bảo vệ con trai: Trẫm không phải nhằm vào ai, nhưng trẫm cảm thấy, con cháu của mọi người ở đây không có ai có thể so sánh với thái tử hết.