Mê Say (Spellbound)

Chương 10: Rõ Chưa ?

Evie điên cuồng xem xét bản thân. Dường như không có gì bất thường với cơ thể cô. Hoàng tử ma cà rồng dường như không làm gì cô khi cô đang ngủ, cô chỉ biết bằng cách nào đó mà thôi.

Cô lại nhìn khuôn mặt say ngủ của anh và vai cô thả lỏng. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi cô trước khi cô nhìn quanh phòng. Nó rộng lớn và các cửa sổ được che bằng những tấm rèm dày màu hạt dẻ. Trần nhà cũng rất cao. Trời hơi tối nhưng Evie có thể nói đó là ánh sáng ban ngày. Cô đã ngủ bao lâu rồi? Có phải cô ở ngôi làng bên kia Thung lũng Bóng tối?

Nhưng đánh giá từ kích thước của căn phòng này, bằng cách nào đó, nó có vẻ là phòng chính của một tòa lâu đài khổng lồ. Có một lâu đài khổng lồ ở ngôi làng đầu tiên bên kia biên giới không? Hay có thể đây không còn là ngôi làng nữa?

Ý nghĩ rằng cuối cùng cô cũng ở một vùng đất xa lạ, vùng đất mà cô và tất cả bạn bè của cô từng tưởng tượng là một nơi tốt như địa ngục, khiến cô vô thức ôm lấy mình. Cô không run lên vì sợ hãi nhưng có một cảm giác quặn thắt kỳ lạ trong dạ dày cô – nỗi sợ hãi về những điều đã biết và chưa biết khiến trái tim cô lại co thắt một lần nữa. Điều gì sẽ xảy ra với cô ở vùng đất hút máu này? Cô thậm chí còn cười thầm trong đầu – chúng thực sự là những kẻ hút máu và vẫn đang sống, theo đúng nghĩa đen chứ không phải là một cách nói bóng bẩy.

"Cuối cùng em cũng tỉnh rồi," một giọng nói khàn khàn dễ chịu vang lên khiến vai cô giật nảy và sống lưng thẳng tắp. Đầu cô quay về phía người đàn ông, nhưng lưng anh đã hướng về phía cô khi anh đứng dậy khỏi giường.

Evie không thể không cảm thấy tai mình nóng bừng khi nhìn thấy tấm lưng rộng và đường nét hoàn hảo của anh. Cô mừng vì nửa dưới của anh đã được mặc quần áo đầy đủ. Cô ngắm nhìn anh khi anh duyên dáng bước về phía cửa sổ lớn và kéo nhẹ tấm rèm, chỉ đủ để ánh sáng tràn ngập căn phòng.

Ánh sáng chiếu vào và làm Evie hơi chói mắt. Nhưng chúa ơi... Evie không thể không há hốc mồm vì người đàn ông còn chói mắt hơn cả ánh sáng. Và cô ấy thậm chí không thể mắng mỏ và nói với bản thân rằng cô thật lố bịch. Bởi vì cô biết cô không như vậy, và điều đó không công bằng! Cảm ơn chúa, cô đã cố gắng duy trì một chút phẩm giá bằng cách giữ cho miệng mình không há hốc ra một cách đáng xấu hổ.

Tất cả những gì cô có thể làm là rời mắt khỏi anh. Cô đã chết vì nghĩ rằng cô đã mong đợi không thể nhìn vào khuôn mặt của bất kỳ ma cà rồng nào. Ai có thể nghĩ rằng cô thực sự thấy mình đang cố gắng nhìn đi chỗ khác chứ? Điều này thật... nực cười không thể tin được!

"Em không sao chứ?" khuôn mặt mà cô đang cố gắng hết sức để rời mắt đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô và cô gần như há hốc mồm. "Em ngủ từ hôm qua rồi, Evielyn." Anh nói thêm và Evie gần như tin vào vẻ mặt lo lắng của anh. Nhưng cô không dám. Cô không dám tin rằng anh thực sự quan tâm đến cô, thậm chí cả sự dịu dàng và quan tâm của anh dành cho cô từ ngày cưới cho đến cuộc hành trình đầy gian khổ đó.

Cô không dám tin tất cả những hành động lịch thiệp đó là chân thành. Bởi vì Evie đã được cha mẹ và các hoàng đế cảnh báo trước rằng phải luôn cảnh giác và cẩn thận vì ma cà rồng chắc chắn sẽ làm mọi cách để chiếm được lòng tin của cô và sau đó moi thông tin từ cô. Rốt cuộc, con người biết rằng ma cà rồng sẽ vẫn nghi ngờ về lý do thực sự đằng sau thỏa thuận ngừng bắn mà con người đưa ra. Rốt cuộc họ không phải là những kẻ ngốc. Chúng là những sinh vật thông minh và ranh mãnh như các hoàng đế gọi chúng. Chúng sẽ đi xa đến mức sử dụng vẻ đẹp và sự quyến rũ để mê hoặc những con người tội nghiệp phải phục tùng chúng. Và Evie đã thề không chỉ với cha mẹ và hoàng đế mà còn với chính bản thân rằng cô sẽ không bao giờ để bất kỳ ma cà rồng nào đánh lừa hoặc mê hoặc cô, kể cả hoàng tử này, chồng của chính cô.

"Tôi ổn." Evie đáp lại và cô không thể tin được là mình đang nhìn lại anh với một cái lườm gay gắt. "C-anh... tại sao... anh," cô thở ra, "đang... ngủ cạnh tôi?" Evie lắp bắp suy nghĩ đang làm cô khó chịu nhưng bối rối đến mức câu nói của cô trở nên kỳ lạ.

Đôi mắt như vầng trăng khẽ mở to rồi nheo lại nhìn cô. Khoảnh khắc tiếp theo, anh ở ngay trước mặt Evie. Tay anh đã đặt sẵn trên giường khi anh nghiêng người về phía cô. Evie nín thở. Hình ảnh anh ngày hôm đó ở Thung lũng bóng tối hiện lên trong tâm trí cô và cơ thể cô căng cứng.

Evie nuốt nước bọt, miệng mở ra rồi ngậm lại. Cô đột nhiên không biết phải nói gì. Như thể tâm trí của cô hoàn toàn sụp đổ ngay khi cô nhìn vào mắt anh. Và tất cả những gì cô làm là nhìn anh khi những chiếc đĩa bạc đó đóng lại và thở ra một hơi lặng lẽ ngay trước mặt cô (ý là đôi mắt anh). Cô vô thức giật mình lùi lại khi tâm trí ghi nhận hơi thở mát lạnh của anh phả trên má cô.

Mắt anh mở to trước chuyển động đột ngột của cô và lại nhìn chằm chằm vào cô, im lặng nhưng mãnh liệt trước khi anh cắn môi dưới bực tức. "Em vẫn chưa tỉnh hẳn à? Được thôi." Anh gật đầu như thể cố gắng lý luận với chính mình. "Anh ngủ bên cạnh em bởi vì anh là chồng của em và em là vợ của anh." Anh nói với cô bằng một giọng nghiêm túc nhưng gần như giễu cợt.

Evie buộc phải nhìn đi chỗ khác vì việc nhìn chằm chằm vào đôi mắt trăng bạc đó khiến cô quá mất tập trung. Cô không thể để mình bị câm bởi ánh mắt của anh. Cô phải trả lời. Nhưng trước khi cô có thể mở miệng, hoàng tử ma cà rồng lại nói.

"Nói đi, Evielyn," mắt anh ủ ê. "Thỏa thuận là anh không được phép chạm vào em mà không có sự đồng ý của em, và anh đã hứa sẽ tôn trọng điều đó và sẽ không bao giờ ép buộc hay làm hại em. Nhưng có vẻ như ý nghĩa của những từ đó đối với em không giống nhau như những gì anh hiểu? Cách em đang phản ứng như thể anh không được phép ở cùng phòng và nằm cùng giường với em, phải không? Evielyn?"

Anh cắn môi lần nữa, lần này mạnh hơn. Evie cứng người lại vì cảm thấy bầu không khí trở nên nặng nề. Cô bắt đầu lo lắng, sợ rằng mắt mình sẽ đỏ lên. Nhưng nó đã không.

"Nghe này," giọng anh trở nên bình tĩnh, hoàn toàn bình tĩnh. "Nếu đó là những gì em hiểu, thì anh xin lỗi, vợ của anh. Nhưng anh muốn em hiểu rằng điều đó hoàn toàn không phù hợp và anh sẽ không để ý đến những điều vô nghĩa như vậy. Em và anh đã kết hôn, do đó, chúng ta sẽ ở cùng một phòng và nằm cùng một giường. Chúng ta rõ chưa?"