Suy nghĩ của Sơ Đông rất đơn giản, muốn lọt vào mắt điện hạ, vùi đầu vào công việc là chuyện nên làm, nhưng đồng thời cũng nên để điện hạ chú ý tới có một người như hắn ở đây, không thể cứ mãi vô danh đi một con đường không có lối thoát.
Một câu nói như vậy, xem như hoàn toàn chứng minh hắn muốn nổi tiếng đến mức không từ thủ đoạn cọ diễn cọ người cọ ống kính.
Biểu tình của phó đạo diễn có chút một lời khó nói hết, gần như cắn răng sau nửa ngày mới mở ra được nửa khuôn mặt tươi cười: “Diễn viên đóng thế chính là diễn viên đóng thế, người có thể lộ mặt còn gọi là diễn viên đóng thế được sao?”
“Cậu giảng kỹ kịch bản cho cậu ta đi.” Tính tình đạo diễn cũng dễ chịu, hàm súc nói với Tiếu Tiếu: “Dù sao chúng ta cũng phim chiếu mạng chi phí ít.”
Thật sự không chịu nổi một diễn viên quần chúng hay diễn viên đóng thế gây họa đâu.
Tiếu Tiếu đáp một tiếng “Ngài yên tâm đi”, nói xong vội vàng lôi kéo Sơ Đông rời đi.
“Hiện tại phổ biến đều là diễn viên phật hệ, tận lực diễn xuất không tranh không cướp, nổi tiếng hay không nổi tiếng cũng là tùy duyên.” Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn Sơ Đông, có chút buồn cười: “Cậu thì hay rồi, diễn thế thân cũng muốn lộ mặt trên ống kính.”
Nếu không có ống kính, điện hạ phải chú ý đến hắn như thế nào?
Sơ Đông nắn vuốt ngón tay, giọng điệu bình tĩnh: “Chỉ có đủ ưu tú, mới xứng đáng đứng sau lưng cô ấy.”
“Cũng đúng.” Tiếu Tiếu gật đầu: “Đạo diễn Lộ tuyển diễn viên quả thật cũng không phải là bình hoa chỉ có khuôn mặt.”
Hai người ông nói gà bà nói vịt, nhưng lời nói ra lại không bị chênh lệch chỗ nào.
Lâm Sơ Đông năm nay vừa tròn mười chín tuổi, hơi gầy nhưng lại không thấp, thân hình rất giống nam nhất, nếu mặc quần áo giống nhau, chỉ nhìn từ bóng lưng mà xem thật sự có sáu bảy phần tương tự.
Nam nhất là một tiểu minh tinh hạng ba, nhìn cũng không có gì, lúc hắn diễn xuất, Sơ Đông liền tìm một chỗ đứng chờ phó đạo diễn gọi mình đi quay cảnh thuộc về diễn viên đóng thế.
Cảnh phim của phim “Sủng phu” ở bên cạnh trong nháy mắt đã kết thúc, hiện tại quay cảnh Ngụy Mẫn từ Trúc Thành trở về bị ám sát.
Tầm mắt Sơ Đông lướt qua đám người trùng trùng điệp điệp, đặt ở trên người Lộ Minh ngồi trên ghế.
Gió về chiều thổi mạnh, có lẽ là mái tóc bị gió thổi bay, trên đầu cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, nửa khuôn mặt đều bị che khuất.
Lộ Minh không nhìn thấy hắn, Sơ Đông lúc này mới dám làm càn đưa mắt đặt lên người cô.
Điện hạ luôn nghiêm túc không cười, thứ duy nhất có thể được cô để ở trong lòng chỉ có giang sơn đại kế, trong mắt cô nhìn thấy cũng là chính sự triều đình, ám vệ như hắn vĩnh viễn chỉ có thể kính ngưỡng kính sợ quỳ gối bên chân cô, cúi đầu rũ mắt chăm chú nhìn vạt áo cô, yên lặng nghe phân phó.
Mà ánh mắt nhìn thẳng ngẩng đầu nhìn cô, Sơ Đông chỉ lấy hết dũng khí làm một lần.
Nhưng giống như hôm nay quang minh chính đại vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô, Sơ Đông lại đã làm không ít.
Hắn đã từng nhìn bóng lưng cô len lén nghĩ, muốn trở thành ám vệ ưu tú nhất, để cho trong ánh mắt điện hạ có hắn, chứng minh mình mặc dù là nam tử, nhưng cũng không kém bất luận kẻ nào.
Dường như Lộ Minh phát hiện ra, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sơ Đông. Sơ Đông phản ứng nhanh, lập tức cúi đầu nhìn giày của mình, giống như phía trên đột nhiên mọc ra một đóa hoa.
Lộ Minh khẽ cau mày, lại thu tầm mắt về phía màn hình máy móc trước mặt.
Sơ Đông nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhéo nhéo ngón tay, lại nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu nhìn Lộ Minh.
“Thật kỳ lạ.” Lộ Minh đầu cũng không ngẩng đầu lên, thấp giọng nói với trợ lý bên cạnh: “Tôi luôn cảm thấy có người đang nhìn tôi.”
Trợ lý họ An, nghe thấy Lộ Minh nói như vậy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều đang chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, căn bản không có ai nhìn về phía đạo diễn Lộ.
“Chắc là chị nhầm rồi.” Trợ lý An nhớ tới cái gì lại nở nụ cười: “Đạo diễn Lộ của chúng ta diện mạo không thua gì bất kỳ minh tinh nào, bị người ta nhìn nhiều hơn hai lần cũng bình thường.”
Lộ Minh tuổi còn trẻ đã đạt được thành tựu như vậy, đứng giữa một đám đạo diễn ba mươi, bốn mươi, năm mươi tuổi, một giây cũng có thể có một C vị xuất đạo.
Lộ Minh liếc xéo cô ấy một cái: “Đừng có ngồi đây nói nhảm nữa, qua chỗ phó đạo diễn xem diễn viên đóng thế có tới không.”
Cảnh quay này chính là đánh nhau, cần mấy diễn viên đóng thế có chút bản lĩnh thật sự.
Trợ lý An đi thúc giục phó đạo diễn, phó đạo diễn vội vàng buông chuyện trong tay xuống, cầm loa hô: “Đóng thế, đóng thế đến chưa?”
“Quân hậu giả danh” bên này chậm chạp chưa đến cảnh diễn của Sơ Đông, hắn liền dịch chân đi về phía “Sủng phu” thêm vài bước, nghĩ có thể nhìn điện hạ ở khoảng cách gần hơn một chút.
Xem nàng có phải giống mình không thuộc về triều đại này hay không, bằng không hai người sao có thể giống nhau như đúc như vậy?
Sơ Đông bất tri bất giác đi hơi nhiều, gần như đã đi tới bên “Sủng phu”.
Hắn mới vừa dừng lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ cầm loa nhỏ quét một vòng trong đám người, sau đó trực tiếp đi về phía hắn: “Sao lại đến trễ như vậy? Tất cả đều chờ anh đấy, nhanh lên... Thay áo quần xong rồi à? Sao chất liệu bộ này có vẻ thô ráp như vậy…Quên đi, dù sao cũng chỉ là đóng thế thôi, quan trọng nhất là đợi lát nữa tư thế đánh nhau phải bày ra, những thứ khác đều dễ nói.”
Phó đạo diễn lẩm bẩm, dẫn Sơ Đông đi về phía trước. Sơ Đông không hiểu cô ấy có ý gì, liền đứng im không nhúc nhích.
Phó đạo diễn nhíu mày nói: “Mau lên đừng lề mề nữa, còn lề mề là đạo diễn Lộ sẽ nổi giận đấy.”
“Tôi là...” Sơ Đông muốn nói tôi là diễn viên đóng thế bên “Quân hậu giả danh” bên kia, hắn mới há miệng đã nhìn thấy Lộ Minh vốn hai chân xếp chồng lên nhau ngồi trên ghế đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía mình, mép mũ che khuất tầm mắt, cằm cô hơi nâng lên, mắt khẽ nheo lại.
Sơ Đông bị nhìn lướt qua, theo bản năng thẳng lưng, đứng thẳng tắp, mắt rũ xuống.
Phó đạo diễn quay đầu nhìn hắn: “Anh là cái gì?”
“Tôi là...” Ngón tay Sơ Đông siết chặt, ngẩng đầu nhìn cô ấy khẳng định: “Tôi là diễn viên đóng thế.”
Chỉ có tiếp cận điện hạ trước, mới có thể có phán đoán tốt hơn.
Phó đạo diễn trợn mắt nhìn hắn: “Nói lộn xộn lung tung.”
“Mọi người vào vị trí.” Tất cả nhân viên sau khi đứng vào vị trí của mình, bảng được nâng lên: “Action.”