Bản Tình Ca Của Cô Gái Ngốc Manh

Chương 20

Động tĩnh lớn đến mức Lý Nguyệt Minh chạy đến không kịp thở, thấy Chu Uyển vẫn cao ngạo đứng ở đó, cô cũng không tiến tới ngăn cản, nhưng bày ra vẻ mặt thưởng thức.

Trước đó, Chu Uyển cho rằng cô sẽ không để ý đến những tin đồn nhảm nhí này, nhưng những lời khó nghe cứ văng vẳng bên tai cô khiến nó đau rát.

Không ai dám đứng ra chất vấn Chu Uyển, cô cười lạnh nhìn nữ nhân viên vừa nói xấu mình ở nhà vệ sinh: “Chúng ta đều là phụ nữ, cô biết rõ những lời đó sẽ khiến cho người phụ nữ bị tổn thương như thế nào. Tôi cứ xem như không biết xấu hổ, mặc kệ mấy người muốn nói gì thì nói. Nhưng chuyện này nếu xảy ra trên người cô thì sẽ thế nào? Đổi cách nói cho dễ hiểu, nếu hôm nay cô là người phải nghe những lời đó, thì cô sẽ phản ứng thế nào?”

Nữ nhân viên kia nghe như vậy liền cúi đầu, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Chu Uyển không phải người có tấm lòng nhân hậu như Bồ Tát, nhưng cô cũng không bao giờ nghĩ về người khác như vậy. Cô quay đầu hướng cửa rời đi, chỉ biết từ nay trở về sau, không còn liên quan gì đến nơi này.

Những nhân viên đang hóng chuyện cũng dạt sang hai bên chừa đường cho Chu Uyển rời đi.

Khi Chu Uyển đi được nửa đường, cô đã thấy Tạ Hành ăn mặc chỉnh tề bước tới.’

Lúc này Tạ Hành nào trông giống bộ bộ dạng ngoan ngoãn khi nãy ở trong văn phòng, hắn ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng với cổ áo rời rạc, tay áo được xắn tới khuỷu tay.

Chu Uyển đang bực dọc và không nghĩ đến phản ứng của Tạ Hành. Tuy nhiên, Tạ Hành lại gọi tên cô: "Chu Uyển."

Mấy người nhân viên khi nãy tập trung tinh thần để xem chuyện sắp xảy ra.

Mọi người chỉ thấy giám đốc đi đến trước mặt Chu Uyển, nhưng cô lại không quan tâm mà chỉ nhìn hắn một cái rồi rời đi.

Tin đồn vớ vẩn hôm đó bị điều tra rõ, nguồn gốc mọi chuyện bắt đầu bởi một nhân viên nữ.

Không biết nên cười hay khóc khi nguyên nhân chính là vì đối phương không quen thấy Chu Uyển mặc trang phục hàng hiệu, lại nhìn thấy cô vừa nói vừa cười với Trần tổng về hạng mục của bọn họ.

Cô ta nhịn không được ác ý và hỏi: "Chu Uyển này thật ghê gớm, Trần tổng mặt lạnh như băng lại có thể cùng cô ta vừa cười vừa nói, chẳng lẽ cô ta là hồ ly chuyển thế à?”

Lời này được lan truyền rộng rãi và biến chất theo thời gian.

Cuối cùng, nó trở thành chủ đề nóng trong buổi tiệc của công ty đêm đó. Sau mấy vòng trò chơi, danh tiếng của Chu Uyển bị ô nhục. Người ta nói cô rất thủ đoạn, không chỉ muốn câu Trần tổng, mà còn không tha cho giám đốc.

Trước đó, Tạ Hành thừa nhận không biết gì về vụ việc này.

Tạ Hành không phải người quá bận rộn, nhưng chuyện gì đã đến tai hắn thì xác thực không thể cho qua dễ dàng.

Nữ nhân viên bịa đặt những điều không hay về Tô Uyển cũng bị sa thải trong hôm đó.

Cùng ngày đó, Aries đã đưa ra quy định chặt chẽ về việc không cho phép nhân viên của công ty gây hại cho đồng nghiệp của mình.

Sau khi về đến nhà, Chu Uyển liền đi ngủ và không để chuyện đó ở trong lòng. Khi tỉnh dậy vào lúc rạng đông, cô ở trong căn hộ bên sông với cửa sổ sát phòng ngủ và phòng khách.

Ánh hoàng hôn mờ nhạt phản chiếu trên mặt nước sóng sánh, làm toàn bộ căn phòng bị vây bởi màu sắc mê hoặc.

Sau khi tỉnh giấc, Chu Uyển cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi, vẫn còn mơ màng. Cô nhanh chóng lấy điện thoại để chuẩn bị đặt món ăn cho bữa tối.

Lúc này, chuông cửa reo lên.

Chu Uyển không nghĩ sẽ có người đến tìm cô, khi nhìn qua lỗ khóa cửa, cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Ngay sau đó, cô mở cửa và thấy Tạ Hành đang cầm một cái túi mua đầy đồ và đi thẳng vào trong, không chờ cô nói một lời nào.

Chu Uyển vội vàng ngăn cản, "Tạ Hành, ai cho anh vào hả?"

Tạ Hành bày ra biểu cảm không hề xấu hổ, "Tôi là bạn trai của em, sao tôi lại không được vào?"

Chu Uyển bàng hoàng, "Bạn trai cái gì? Tôi không biết anh trở thành bạn trai của tôi từ khi nào đấy?"

Tạ Hành, "Thế à? Hôm nay ở văn phòng em chơi không đủ à?"

Chu Uyển nổi giận, "Ai muốn chơi với anh?!"

Tạ Hành, "Em đã đồng ý rồi mà."

Chu Uyển, "Tôi đồng ý với anh khi nào?"

Tạ Hành không ngại giúp Chu Uyển hồi phục lại trí nhớ về chuyện đã xảy ra giúp cô.

Sau đó, hắn quỳ xuống trước mặt cô, khẽ gật đầu và rũ mi mắt xuống nhưng hắn không nói rõ là cầu xin được trở thành bạn trai của cô.

Chu Uyển bị sốc đến mức không thể nghĩ ra từ nào để nói, chỉ thấy cơ thể của Tạ Hành và vết roi màu hồng phấn trên lưng hắn chói lọi như pháo hoa bùng nổ trong đầu cô. Mặc dù cảm thấy khó chịu với chuyện này, nhưng cô đã quên điều đó và không truy cứu nữa.

Lúc này, Tạ Hành tiến đến gần Chu Uyển, hắn mặc chiếc áo sơmi trắng, cổ áo rộng thùng thình, vòng cổ chói lọi mà cô đeo cho hắn lớn vẫn nằm ở nguyên vị trí.