Bản Tình Ca Của Cô Gái Ngốc Manh

Chương 18

Đồng nghiệp nói: "Ngày mai luôn đi."

Trước khi cô nói gì thêm, đồng nghiệp của cô đã quyết định cho cô đi lấy đồ của mình vào ngày mai.

Chu Uyển chỉ có thể đồng ý và trả lời trong trạng thái chậm rãi.

Cô đã làm việc ở Aries hơn một năm và có nhiều đồ cá nhân ở vị trí công tác của mình. Tuy nhiên, không phải tất cả các đồ đó đều có giá trị lớn, mà giá trị của chúng phụ thuộc vào cảm xúc và ý nghĩa của Chu Uyển đối với chúng.

Ngày hôm sau, Chu Uyển trang điểm xinh đẹp, cô đeo theo khẩu trang khi đến Aries.

Lý Nguyệt Minh nhìn thấy Chu Uyển và thấy cô có vẻ buồn lòng: "Em có thực sự muốn từ chức không? Có suy nghĩ kỹ chưa?"

Chu Uyển bình tĩnh trả lời và thu thập đồ của mình: "Không có suy nghĩ gì cả."

Cô mở ngăn kéo và thu thập các vật dụng của mình, và tình cờ tìm thấy một số viên kẹo que.

Cô nhớ lại thời gian trước đó, khi cô đang làm việc, Tạ Hành cứ liên tục sấn tới và đặt một viên kẹo đường tại vị trí công tác của cô. Mặc dù Chu Uyển không thích ăn kẹo đường vì sức khỏe của cô, nhưng cô không thể vứt bỏ chúng hoàn toàn. Vì vậy, cô cho chúng vào ngăn kéo.

Chu Uyển không suy nghĩ liền, cô bỏ hết tất cả các kẹo que vào thùng rác.

Không lâu sau đó, bộ phận nhân sự tiến đến và đề xuất cô nên xử lý các thủ tục từ chức như thế nào. Họ muốn báo cáo kết quả công tác của cô. Chu Uyển đã đồng ý một cách chậm rãi.

Việc xử lý các thủ tục từ chức không quá phức tạp, nhưng cuối cùng, việc này đòi hỏi chữ ký của Tổng Giám đốc. Điều này khiến Chu Uyển cảm thấy không thoải mái. Nếu cô tìm Tạ Hành để xin chữ ký, liệu có phải cô tự làm nhục bản thân không?

Không thể tìm được Tạ Hành, không thể.

Nhưng trước khi Chu Uyển kịp chạy trốn, Lý Nguyệt Minh xuất hiện, lên tiếng yêu cầu: “Tổng Giám đốc gọi em đến văn phòng ngài ấy.”

Chu Uyển nhíu mày: “Em nghĩ em không nên đi.”

Lý Nguyệt Minh: “Nói thật, lần trước em chạy đến phòng tổng giám đốc nói những lời đó, kể từ lúc đó nhân viên ở công ty không cần tăng ca nữa rồi.”

Chu Uyển: “Chị nói thật sao?”

Lý Nguyệt Minh: “Thật đấy! Ngoài ra, chúng ta chỉ làm việc từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, nghỉ trưa một giờ, và không phải làm việc vào ngày Thứ Bảy. Cảm giác này thật tuyệt vời.”

Chu Uyển chậm rãi gật đầu: “Không tệ nha.”

Lý Nguyệt Minh: “Mau đi thôi, sếp đang chờ chúng ta đấy!”

Nội tâm của Chu Uyển dần trở nên phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn mang đơn từ chức đến Văn phòng của Tạ Hành. Chu Uyển gõ cửa, tự nhủ chỉ tìm Tạ Hành để xin chữ ký chứ không phải vì mục đích khác.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, văn phòng của Tạ Hành rất sang trọng với một chiếc cửa sổ lớn đối diện với toàn bộ văn phòng.

Tạ Hành đang ngồi tại bàn làm việc của mình, hắn mặc áo sơ mi trắng và cà vạt đeo tối giản, nhưng vẫn tạo được sự sang trọng và lịch thiệp. Chu Uyển cảm thấy trang phục của Tạ Hành rất thu hút và khí chất.

Nội tâm Chu Uyển lại lần nữa dao động, không nghĩ đến việc Tạ Hành sẽ nghiêm túc như thế, hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô mà chỉ hỏi: “Em muốn từ chức thật à?”

Chu Uyển không do dự liền gật đầu.

Tạ Hành cũng nhanh chóng kí tên vào đơn từ chức của Chu Uyển, hắn mở ngăn kéo lấy ra một hộp quà đặt trước mặt cô.

Chu Uyển không hiểu hắn đang làm gì, cô liên hỏi lại: “Anh làm gì vậy?”

Tạ Hành đặt bút xuống, tựa lưng ra sau ghế nhàn nhạt trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Chu Uyển: “Quà từ chức, em mở ra đi.”

Chu Uyển cảm thấy có chút bất an, nhưng không cũng không giấu được sự tò mò, cô mở hộp quà ra xem liền phát hiện bên trong là một dải lụa màu hồng

Tạ Hành đứng dậy rời khỏi ghế cùng lúc Chu Uyển cầm dải lụa lên. Vóc dáng cao lớn của hắn như một ngọn núi lấn át cô.

Cùng lúc đó, Tạ Hành đứng trước mặt Chu Uyển với hơi thở mộc mạc, muốn khống chế cô bằng thân hình cao lớn của mình. Hắn như đang cố tình cản trở tầm nhìn của Chu Uyển, ngón tay thon dài đưa lên nới lỏng cà vạt.

Chu Uyển theo bản năng lùi lại một bước, giọng nói có phần hoảng hốt: “Tạ Hành, anh…anh rốt cuộc muốn làm gì hả?”

Tạ Hành cởi cà vạt lẫn áo khoác ngoài, cuối cùng chính là cởi mấy nút áo sơ mi.

Chu Uyển không thể nhịn được mà nuốt nước miếng, gương mặt cũng trở nên đỏ ửng.

Áo sơ mi bị ném xuống sàn đá cẩm thạch, văn phòng đột nhiên tối sầm lại, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng lại.

Nửa người trên của Tạ Hành không mặc gì, cơ bắp lộ ra rõ ràng cùng với đường cong cơ thể hoàn hảo, hơi thở nam tính rất rõ ràng.

Tạ Hành lấy ra một vật kim loại từ hộp quà và đặt nó trên lòng bàn tay của Chu Uyển. Hắn quỳ xuống trước mặt cô, không chút do dự nhìn thẳng vào mắt cô, mê luyến nói: "Chủ nhân."