Tạ Hành hừ nhẹ hỏi: "Em có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ việc này?"
Chu Uyển trả lời: "Không nhiều, nhưng đủ để mua một cái bao đấy."
Tạ Hành: "Em cũng gan thật đấy!”
Chu Uyển: “Đem anh bán cho ai nhỉ?”
Tạ hành: “Bán cho em.”
Chu Uyển: “Không cần.”
Tạ Hành cười lớn, không muốn buông Chu Uyển ra: “Bán tôi cho em không phải dễ đếm tiền hơn sao?”
Chu Uyển bị hắn hôn đến mức không thể nói thành tiếng. Cô xem điều đó như một khoảng thời gian tốt đẹp của hai người.
Chu Uyển định rời đi, đột nhiên đĩa quay hướng về phía cô, cô cũng không nghĩ nhiều, lần này quyết định chọn đại mạo hiểm.
Các đồng nghiệp của cô hào hứng đặt ra những yêu cầu khó khăn: “Nếu cô chọn đại mạo hiểm, vậy thì nhiệm vụ của cô chính là bây giờ đi gõ bàn làm việc của sếp, nói với hắn đây là một công ty vô nhân đạo, bức ép nhân viên quá đáng!”
Chu Uyển nghe xong liền ngẩn ra.
Lý Nguyệt Minh sau khi nghe được cái thứ nhất liền lên tiếng kháng nghị: “Các người đây là cố tình hại Chu Uyển…!”
Đồng nghiệp: “Trò chơi thôi mà, có thể giải thích với sếp sau.”
Lý Nguyệt Minh: “Nói thì dễ lắm, sao mấy người không tự đi?”
Đồng nghiệp: “Cô kích động cái gì, bằng không thì cô đi đi.”
Lý Nguyệt Minh: “Quá đáng thật đấy!”
Chu Uyển kéo kéo Lý Nguyệt Minh, cô cảm thấy không nên tranh chấp chỉ vì việc này.
Lý Nguyệt Minh: “Chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng sếp có thù em hay không lại là chuyện khác, nghe chị đừng đi!”
Chu Uyển nghĩ thầm, không phải cô không thể đi, chỉ là có chút xấu hổ. Lỡ chẳng may Tạ Hành ảo tưởng rằng cô thông qua trò chơi mà cố tình đi tìm hắn.
Cô cảm thấy rối rắm trong tâm trí.
Nếu là ngày thường, cô không muốn làm điều gì, không ai có thể ép buộc cô được. Nhưng hôm nay, cô cũng có chút tò mò muốn biết Tạ Hành đang làm gì.
Một đồng nghiệp nói: "Nếu cô không muốn đi thì thôi. Đừng làm khó cô ấy."
Một đồng sự khác nói: "Đúng vậy, nếu Chu Uyển không chơi được thì thôi, không nên làm phiền cô ấy."
Những lời này khiến Chu Uyển muốn thể hiện tinh thần thắng lợi: "Ai không thể chơi được?"
Cô nói thẳng, không bị ảnh hưởng bởi những lời nói đó. Lúc này, cô đã uống ba phần rượu, cảm thấy xấu hổ năm phần, tò mò hai phần, cô nhanh chóng đứng dậy đến phòng Tạ Hành.
Cô biết rõ phòng của Tạ Hành ở đâu.
Chu Uyển đi đến phía trước phòng của Tạ Hành, có một số đồng nghiệp theo sau cô.
Lý Nguyệt Minh thật sự cảm thấy lo lắng cho Chu Uyển, bây giờ là 1 giờ sáng, không biết Tạ Hành đang làm gì? Lỡ đâu Chu Uyển xui xẻo đυ.ng đến đêm xuân của Tạ Hành, cô ấy sẽ xấu hổ như thế nào?
Thực tế, khi Chu Uyển đi đến một nửa đường, cô cũng bắt đầu nghĩ về vấn đề này. Trò chơi phía sau Tạ Hành không ở lại, kể cả Thi An An cũng biến mất. Điều này khiến cho cô cảm thấy bất an và không thể không nghi ngờ.
Chu Uyển tiến đến trước phòng của Tạ Hành gõ cửa.
“Dong, dong, dong.”
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Rõ ràng là Tạ hành vừa tắm rửa xong.
Chu Uyển phát hiện mỗi lần hắn tắm rửa xong, luôn có một loại tươi mát khó giải thích.
Lúc này hắn mặc áo tắm dài, cổ áo rộng thùng thình, tóc ướt.
Trước khi Chu Uyển kịp nói gì, Tạ Hành đã kéo cô vào trong phòng.
Tạ hành nắm tay Chu Uyển và nhìn xuống, ái muội hiện rõ trong đôi mắt: "Không phải nói muốn giữ khoảng cách sao?"
Chu Uyển không trả lời gì, chỉ nhìn vào mắt Tạ Hành. Tạ Hành tự nhiên phóng khoáng, thậm chí còn cố tình tránh ra để tạo khoảng cách với Chu Uyển.
“Tìm cái gì à?” Tạ Hành cười không rõ ý tứ.
“Không…”
Không đợi Chu Uyển nói xong, cô đã bị Tạ Hành kéo vào phòng ngủ.
Chu Uyển bị hành động của Tạ Hành làm cho hoảng sợ, thanh âm trầm thấp vang bên tai cô: “Vào đây tìm xem, xem tôi có giấu ai không.”
Có lẽ do buổi tối Chu Uyển uống quá nhiều rượu Cocktail, bây giờ mới phát huy tác dụng, Chu Uyển xoay người chớp mắt một cái, lảo đảo bước đi.
Tạ Hành thu hồi ánh mắt, ôm lấy eo Chu Uyển, từ trên người cô ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, hơi hơi nhíu mày: “Uống rượu à?”
Chu Uyển linh hoạt sử dụng cơ thể, dứt khoát mượn rượu giả điên, thuận thế đem Tạ Hành ấn trên cửa, vẻ mặt khó chịu hét lớn: “Sếp à! Tôi thay mặt toàn bộ nhân viên của Aries có lời muốn nói với anh!”
Bên ngoài có một đám người xem náo nhiệt, chẳng qua khoảng cách quá xa, tưởng rằng hai người chỉ nói qua nói lại.
“Chu Uyển cũng ngầu quá đi! Còn dám đẩy sếp nữa!”
“Chu Uyển say không nhẹ nha!”
“Đều tại mấy người, đã nói nói đừng làm khó cô ấy rồi mà.”
Tạ Hành kéo vào lòng và phát hiện cô say, nhưng cũng không say. Tạ Hành cũng uống một chút rượu và không nghĩ rằng tửu lượng của Chu Uyển lại kém như vậy.
Không phải hắn cố ý, Chu Uyển uống thêm mấy chén rượu vang đỏ, không đến 500ml. Nhưng không bao lâu sau, cô liền say khướt, ôm lấy Tạ Hành như một con mèo con khiến hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.