Bản Tình Ca Của Cô Gái Ngốc Manh

Chương 11

Sau vài vòng, không khí trở nên vui vẻ hơn. Ai đó ném khăn tay màu đỏ vào phía sau Ngô Hồng Bác, nhưng hắn không phản ứng cũng không đuổi theo người kia. hắn liền nhận trừng phải chính là hát một bài, thanh âm vô cùng dễ nghe.

Tiếp theo liền đến Ngô Hồng Bác ném khăn tay lụa ra.

Chu Uyển đã cảm nhận được rằng Ngô Hồng Bác sẽ ném khăn tay vào phía sau cô, vì vậy cô đã quan sát hắn một cách cẩn thận. Quả nhiên, khi hắn đi qua phía sau cô, hắn ném khăn tay vào cô và chạy đi.

Chu Uyển đứng dậy và đuổi theo hắn, và đồng nghiệp cổ vũ và hò reo. Trên đường chạy, cô té ngã vì bị vướng chân.

Còn không đợi Chu Uyển phản ứng lại, nói chính xác hơn thì tất cả mọi người có mặt tại hiện trường chưa kịp phản ứng, ở cách đó không xa, Tạ Hành nhanh chóng chạy đến trước mặt cô: “Không sao chứ?”

Giọng nói của hắn vang lên, cùng lúc ôm cô kéo lên.

Các đồng nghiệp tham gia trò chơi cũng đã phát hiện ra sự cố của Chu Uyển và nhìn qua. Ngô Hồng Bác cũng quay đầu lại để đến giúp đỡ.

Trong đám đông, đồng nghiệp đều có thể nhìn thấy Tạ Hành đứng trước mặt Chu Uyển và ôm cô một cách mạnh mẽ, giúp cô sửa lại quần áo.

Chu Uyển té rất đau, cô dùng tay để chống đỡ trên mặt đất cứng, mặc dù đa số đều là cỏ, nhưng không tránh khỏi ít đá rắn chắc.

Chu Uyển lúc này không chú ý đến sự quan tâm của Tạ Hành và không để ý đến ánh nhìn không rõ của đồng nghiệp. Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rát và đau đớn, và thấy có vết trầy trên tay.

Tạ Hành nhìn chăm chú vào tay của Chu Uyển và nghiêm túc nói: "Tôi sẽ đưa em đi xử lý vết thương."

Cùng lúc đó, Lý Nguyệt Minh và Ngô Hồng Bác đến gần Chu Uyển và hỏi: "Có sao không?"

Thi An An cũng đến gần và hỏi: "Chu Uyển, tôi có hộp thuốc, tôi giúp cô xử lý được không?"

Chu Uyển lúc này mới để ý ánh mắt của người khác, cô nhanh chóng tránh khỏi Tạ Hành và đứng cách xa hắn một bước. Cô xoa xoa lên tay mấy cái, vẻ mặt không thay đổi: "Tôi không sao đâu, mọi người có thể tiếp tục trò chơi."

Tạ Hành tiếp tục hỏi: "Em chắc chắn không sao chứ? Chân em có bị thương không?"

Chu Uyển không nhìn Tạ Hành và chỉ nói: "Tôi không có chuyện gì."

Tạ Hành trở nên lạnh lùng: "Chu Uyển."

Mọi người đều sợ hãi vì sự nghiêm túc của Tạ Hành, hắn đã từng cương quyết đuổi việc một công nhân đã gây tổn hại cho một đơn hàng quan trọng.

Mặc dù Chu Uyển không cảm thấy bị sao sau khi té ngã, nhưng Tạ Hành lại làm cho cô cảm thấy khó chịu. Cô tức giận và nhìn thấy Tạ Hành và Thi An An đang đứng bên cạnh hắn, vì vậy cô ta nói lạnh lùng: "Cảm ơn sếp đã quan tâm, công ty Aries có ngài như một ân huệ vậy."

Thi An An lập tức lên tiếng hòa hoãn: “Không sao là tốt rồi.”

Sau đó trò chơi lại tiếp tục, Chu Uyển cũng tham dự, nhưng Tạ Hành lại không nói lời nào liền biến mất.

Lý Nguyệt Minh nhìn cô, hỏi nhỏ: "Làm chị sợ muốn chết, tên sếp đó nhanh đến mức chúng ta chẳng kịp phản ứng, hắn thậm chí còn ôm em lên."

Chu Uyển nói: "Vậy nên em đã cảm ơn hắn."

Lý Nguyệt Minh: "Thật ra, em khá ngu ngốc, dám nói như vậy với hắn."

Chu Uyển: "Em chưa nói gì cả."

Lý Nguyệt Minh: "Nhưng thực sự em có bị sao không? Chị thấy đầu gối của em đỏ ửng lên rồi."

Chu Uyển nhìn xuống và thấy đầu gối của mình đỏ, chủ yếu là vì da trắng nên dễ bị thương. Chỉ cần trên người cô có dấu vết gì, e rằng sẽ hiện lên rất rõ ràng.

Cả hai lần trước đó Tạ Hành động quá nhanh, khiến cô bị té ngã, mỗi lần hai đầu gối đều bị thương. Nhưng khi cô phản đối, hắn lại không nghe và càng ép cô hơn. Cho nên cả mùa hè Chu Uyển không dám mặc váy ngắn hay quần đùi.

Tạ hành rất kiêu ngạo, vì giữ chức vị cao và rất giàu có, hắn lại thông minh và luôn được người khác vây quanh. Nhưng thực ra, hắn và Chu Uyển là cùng loại người, chỉ là hắn được đặc quyền hơn.

Chu Uyển đã hiểu rõ cách làm hắn tức giận, nhưng Tạ Hành lại nghĩ cách gì đó khiến Chu Uyển phải nể phục.

Nghĩ đến đó, Chu Uyển nhịn không được cắn răng mắng người: “Tên đàn ông đáng ghét!”

Lý Nguyệt Minh: “?”

Sau khi Tạ Hành rời đi, trò chơi tiếp tục, nhân viên lại vui vẻ hơn. Chu Uyển để ý, Tạ Hành và Thi An An đều đã rời đi.

Đến hơn 11 giờ đêm, lửa trại kết thúc và một số đồng nghiệp quay về nghỉ ngơi, trong khi một số khác bắt đầu bữa ăn khuya.

Chu Uyển cũng ăn khuya và tiếp tục tham gia trò chơi thứ hai vì mấy đồng nghiệp ồn ào quá nên cô đành ở lại.

Vài giờ đó, do thiếu lửa trại nên đêm trở nên lạnh hơn và trăng sáng sao thưa. Chu Uyển nhìn lên bầu trời đêm và bị Lý Nguyệt Minh kéo tay vào trong nhà.

Trong nhà có một cái sân giải trí rất lớn, nhiều loại bàn và màn hình chiếu phim.