Em... Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 55: Bị nhốt ngoài cửa phòng

Thật không ngờ Vĩ Phàm là một người kiệm lời, ít nói lại có lúc nói những câu khiến trái tim phụ nữ nghe xong muốn tan chảy như vậy. Hình như trước giờ cô không hiểu rõ về ông chồng này rồi, thật đúng là " con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai " mà.

Có vẻ như cô vợ nhỏ đã hết giận rồi thì phải. Nằm trong lòng hắn mà cô cứ tủm tỉm cười như vậy khiến môi hắn ta bất giác lại cong lên nụ cười, hôn lấy trán của cô vợ rồi véo má nhẹ một cái, Vĩ Phàm mới lại lên tiếng.

- Vậy đừng giận anh nữa nha, giờ anh đi tắm.

Dương Nghi gật đầu, hắn lúc lại hôn lấy trán cô lần nữa rồi mới dậy. Đi đến tủ quần áo lấy đồ của mình, đang định bước vào phòng tắm thì nghe thấy tiếng của cô vợ nhỏ vang lên.

- À, anh có thể sang phòng tắm bên cạnh được không. Tôi đánh răng lần nữa xong có gì tắm luôn, tự nhiên tôi muốn tắm lúc này.

Lời cô nói lại khiến hắn ngơ ngác thêm một lần nữa, hôm nay cô bị gì vậy, sao lại tắm khuya cơ chứ. Cô càng ngày lại càng làm hắn khó hiểu cơ mà.

- Sao em lại tắm muộn vậy, à nếu em muốn tắm như thế sao chúng ta không tắm chung nhỉ, đỡ tiết kiệm được nước không?

Da mặt cô cực kì mỏng cho nên nghe những lời này khiến mặt cô đỏ bừng cả lên. Cái tên này càng ngày càng biếи ŧɦái hơn cô tưởng cơ mà. Nhặt lấy chiếc dép dưới đây, cô thuận tay ném về phía hắn ta.

- Anh nói cái gì thế hả, mau biến ngay cho tôi không thì tối nay tôi sẽ sang phòng khác mà nằm để cho anh ở đây đấy.

Khuôn mặt của cô đỏ bừng như vậy khiến hắn ta không nhìn cười được mà bật kên thành tiếng. Mới trêu có một tý mà đã như vậy rồi, mà hắn cũng nói đâu có sai, tắm như vậy cũng tiết kiệm nước chứ đừng đùa.

- Thôi được rồi anh sẽ sang phòng khác, mà em cũng đừng thường xuyên tắm khuya như vậy không tốt chút nào đâu.

Khi hắn ta đi khỏi thì môi của cô gái lại bất giác cười, không ngờ hắn ta lại dễ lười như vậy. Cứ thế mà không nghi ngờ gì điểm bất thường của cô sao, từ trước đến nay cô không bao giờ tắm khuya với muộn như thế cả. Cũng tốt thôi, nếu hắn ta mà hỏi nhiều hơn nữa cô cũng không biết trả lời ra sao mất. Ai bảo đã đi về khuya rồi lại còn mang dấu son trên cổ áo mà làm quà khi đi về từ quán bar cơ chứ, hôm nay phải phạt hắn mới được.

Mãi một lúc sau Cố Vĩ Phàm từ trong buồng tắm bước ra, mặc trên mình bộ đồ ngủ màu trắng. Lòng rất vui mừng vì cô hay giận mà cũng dễ bỏ qua như vậy, nghĩ lại khuôn mặt đỏ bừng vừa nãy của cô mà hắn không khỏi buồn cười. Chỉ cần chọc một ít là đã như vậy rồi.

Nhưng khi đến cửa phòng, nụ cười hắn ta cũng dập tắt. Cái gì đây, cửa phòng sao lại khóa thế này. Nắm lấy then chốt mà không làm sao mở được vì chắc chắn người bên trong đã khóa rồi, gì cơ chứ sao cô lại làm vậy.

- Nghi, em đang làm gì vậy, mở cửa cho anh với.

Có tiếng từ bên trong nói to.

- Tạm thời anh sang phòng khác ngủ đi, hôm nay anh đừng hòng mà ngủ với tôi.

Gì vậy trời, hóa ra không phải là cô tắm mà đang cố ý đuổi hắn ra ngoài rồi nhốt lại hay sao. Vĩ Phàm ngẫm lại sao mình dễ dàng để cô ấy lừa như vậy, đã thế còn bắt hắn sang phòng bên nữa chứ.

- Em vẫn còn giận anh sao, cho anh xin lỗi đi mà, anh không thể nào mà ngủ nếu không được ôm em, mở cửa cho anh vào đi mà, Nghi.

Mặc kệ ông chồng đang khàn cả cổ mà cầu xin, cô lúc này tắt đèn mà đi ngủ. Hừ, cho chừa cái tội đi về khuya như vậy khiến cô lo lắng không thôi, đã vậy còn đi đến nơi đó rồi còn để phụ nữ tặng cho một dấu son ở áo cơ chứ. Trong lòng vẫn chưa hết giận đâu nha, cứ coi như đây là sự trừng phạt nho nhỏ dành cho hắn đi, từ giờ cô muốn hắn đi đâu mà đến tận khuya như vậy thì ở lại đó luôn đi đừng về căn nhà này nữa, mặc dù căn nhà này là của hắn thật đấy.

Ánh điện bên trong đã tắt đi càng khiến tâm trạng hắn hoang mang hơn, từ nãy đến giờ cầu xin khàn cả cổ mà cô chỉ đáp một từ đó rồi im ắng luôn, một sự im lặng đến đáng sợ cơ mà. Thế là cả đêm đó Cố tổng uy nghiêm bị nhốt ra khỏi phòng và không được ôm vợ, chỉ biết ngậm ngùi mà chấp nhận sự thật.

__________________________

Trong căn phòng, lúc này có hai thân ảnh đang hôn nhau thắm thiết, quần áo lúc này không biết đã rơi lả tả xuống đất từ bao giờ. Người đàn ông đè cô gái xuống giường, miệng vẫn còn lẩm bẩm.

- Dương..Dương Nghi.

Người con cái lúc này ôm cổ người đàn ông mà mỉm cười.

- Dạ, em đây.

Thế là cứ vậy mà người đó tưởng người con gái đó là Dương Nghi thật nên cả đêm đó hai người vận động cho tới gần sáng mới thôi. Người phụ nữ lúc này tuy mệt lả nhưng vẫn mỉm cười thỏa mãn vì kế hoạch này đã thành công.

Sáng hôm sau, người con gái đôi mắt khẽ chớp chớp rồi thức dậy. Nhìn cười đàn ông bên cạnh, lấy điện thoại không quên chụp mấy tấm ảnh kỉ niệm buổi sáng. Ngẫm lại sự việc tối hôm qua.

Từ lúc hai người đó đi vào, mắt của mấy người đàn ông sáng lóe nên như mấy con mèo hoang nhìn thấy miếng thịt, chỉ muốn ăn ngay lập tức lúc này. Hai người đó chỉ mỉm cười, đúng là chả có đàn ông nào mà không mê hai ả cả vì thân hình hết sức nóng bỏng này. Hai bọn họ quả thật là nhân viên ở đây nhưng có điều là tiếp rượu cho khách, buổi sáng họ làm gì thì không biết chứ buổi tối là lúc nào cũng thấy.

- Ê mày, thấy người đàn ông ở bàn bên kia không.

Cô ta đảo mắt nhìn xung quanh.

- Đâu?

Hướng tay chỉ về phía người đàn ông vẫn đang uống rượu, trong tình trạng say khướt.

- À, người đó thế nào?

Người đó bèn nói.

- Anh ta là con trai của Dịch gia đấy, mà công ty đó giờ rất lớn mạnh đó, từ khi có vốn đầu từ đến giờ mà như diều gặp gió mà phát triển không ngừng. Không ngờ gặp anh ta ở đây, tao có xem qua báo chí và thấy anh ta xuất hiện nhiều lắm. Tiền của nhà anh ta chắc cả đời mày ăn tiêu cũng không hết, mỗi tội là đã có vợ.

Cô ta khẽ gật đầu nhìn người đàn ông phía trước, quả thật là đẹp trai nhưng có vẻ là không đẹp bằng cái người cô ta gặp ở ngoài quán. Nhưng dù vậy đã sao, nghe thấy gia cảnh nhà anh ta như vậy khiến mắt ả sáng cả lên, có vợ thì cũng sao chứ, chỉ cần có tiền là được.

- Vậy à, thế thì hôm nay anh ta không thoát khỏi tay tao rồi.