Em... Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 47: Gặp lại bà ngoại Tuệ Nhan

Dương Nghi gật đầu rồi ra khỏi xe, chiếc xe kia từ từ lăn bánh rồi chạy mất hút giữa lòng đường đang tấp lập phương tiện giao thông đi lại. Nhìn vào nhà sách trước mắt với phong cách có vẻ cổ điểm, cô từ từ đi vào.

Người con gái ở quầy thư đang chăm chú nhìn mọi thứ ở đây. Cuốn sách nào cũng được gay gắn mà nằm một chỗ ở kệ, nhìn thấy chỗ nào cũng không có hạt bụi mà lấy làm tự hào, sáng nào cô ấy cũng phải đi sớm quan sát, sắp xếp lại kệ sách và lau dọn một lúc rồi mới mở cửa chào đón khách, đột nhiên nhìn mọi người chăm chú mà đọc những trang sách như vậy bỗng lòng cô dâng lên cảm giác bình yên đến lạ thường.

- Tiểu Nhan, con đang chăm chú nhìn gì vậy.

Tiếng của một người phụ nữ cất lên làm cho Đàm Tuệ Nhan trở về hiện tại, quay lại đằng sau mà nhìn người đó, là một bà lão tóc đã có sợi bạc, khuôn mặt toát lên vẻ hiền từ và đôn hậu mà nhìn phía cô gái. Tuệ Nhan không khỏi e thẹn mà nhìn vào bà, lúc nào cũng hay lơ đãng mà nhìn mọi thứ như vậy thôi.

- Dạ cũng không có gì đâu ngoại, chỉ là khi nhìn vào mọi người đang trầm lặng mà đọc sách không hiểu sao con cứ có cảm giác yên bình.

Bà ấy nghe xong liền mỉm cười, lúc này bỗng cửa lại được mở ra. Tuệ Nhan liền quay đầu lại đứng trang nghiêm nhìn người đang đi vào rồi cất lời.

- Dạ kính chào quý khách.

Lời nói vừa dứt thì cô bỗng hơi lặng người mà nhìn người đó không chớp mắt, bốn mắt lúc này chạm nhau vì có vẻ người đó cũng bất ngờ rồi nhìn cô không rời như vậy.

- Tuệ Nhan, sao cậu lại ở đây?

Cô ấy bất ngờ lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng của hai người đang hơi ngạc nhiên mà nhìn đối phương.

- Cậu cũng đến đây mua sách sao Nghi?

Hai người bất giác thay phiên nhau mà hỏi đối phương mà không trả lời câu hỏi làm bà lão nãy giờ quan sát rồi nhìn biểu hiện của bọn họ rồi cũng đoán vấn đề, đám trẻ này chắc lâu không gặp nhau nên mới ngạc nhiên như vậy chăng.

- Hai cái đứa này, lâu ngày không gặp nhau nên đứa nào nhìn nhau cũng ngạc nhiên đúng không. Mà Tiểu Nghi, bà thấy con lâu lắm rồi không gặp mà đã lớn nhìn vậy rồi, xinh đẹp và đoan trang nhiều lắm.

Dương Nghi nghìn bà ấy rồi trả lời.

- Dạ cảm ơn bà đã khen, tụi con vừa gặp nhau cách đây hơn một tuần trước, mà lâu lắm rồi không gặp lại thế mà bà vẫn nhận ra con làm con rất vui ạ.

Bà ấy là bà ngoại của Đàm Tuệ Nhan, đang làm chủ tại một tiệm sách lớn. Dương Nghi ngạc nhiên là bởi vì tuy biết bà ấy làm ở đây nhưng không biết tiệm sách nằm ở chỗ nào vì nơi đây có nhiều tiệm. Hồi nhỏ bà ấy thỉnh thoảng lại về chơi với Tuệ Nhan nên cô có gặp qua vài lần, bà ấy thấy cô thích sách như vậy nên mỗi lần về thị trấn là lại mang tặng cho cô rất nhiều cuốn hay. Mối quan hệ của họ rất tốt vì bà ấy cũng coi Dương Nghi như là con cháu trong nhà vậy.

Nhưng cách đấy mấy năm bà ấy cũng không hay về quê cho lắm tại công việc nơi đây bận bịu hơn trước rất nhiều nên bà cháu lại không gặp lại nhau, ấy vậy mà bà vẫn còn nhớ như in ngoại hình của cô gái nhỏ mà không hề quên.

- Sao bà lại quên được chứ, à mà con muốn mua sách hay đọc ở đây luôn.

Nãy giờ mải nói chuyện mà cô lại quên mất mình đến đây làm gì.

- Dạ con đến đây để mua cuốn sách Ánh Trăng Năm Ấy, không biết là tiệm mình đã có phần hai của bộ đó chưa ạ?

Tuệ Nhan bỗng đáp lời thay cho bà lão.

- À vừa sáng nay người ta giao bộ đó xong nè, tiệm của bà mỗi khi tác giả nào ra bộ mới là được chuyển đến đây liền à.

- Vậy sao, thế cậu lấy cho tớ cuốn đó nha. Mà ở đây đọc có mấy phí không vậy?

Bà lão lúc này liền phất tay.

- Không, không, đọc ở đây thì không mất phí đâu con. Nếu mua thì mới mất thôi à, vậy là còn đọc luôn ở đây rồi mua luôn cuốn đó sao.

Cô ấy liền gật đầu, trong khi chờ đợi trợ lý thì cô cứ thong dong ở đây mà đọc thôi tại không biết bao giờ cậu ấy mới mua đồ xong nữa.

Thế là cứ vậy mà Tuệ Nhan đi trước rồi lấy hộ cô cuốn sách đó, hai người cứ vậy mà lại tiếp tục nói chuyện khe khẽ với nhau tại vì ở đây còn đang tĩnh lặng để mọi người đọc cuốn sách của mình.

- Cậu có dự tính gì trong tương lai chưa Tuệ Nhan, hay cứ vậy mà coi cửa hàng cùng bà?

- À cái đó tạm thời mình chưa nghĩ ra được, cứ phụ bà đã rồi tương lai mình nghĩ sau tại mình hiện tại chưa biết nên làm gì.

Cô ấy nói như vậy thì cũng không sai, thường thì sau khi học đại học thì mọi người lại thi nhau đi tìm việc làm. Còn bạn thân của cô nếu chưa xác định được nghành nghề thì tạm thời làm ở đâu cũng được, cứ để thời gian mà suy nghĩ thì cũng không sao.

Thời gian tích tắc trôi qua một cách nhanh chóng, nhìn vào đồng hồ mà cô không khỏi giật mình vì trời chưa gì đã gần tối, tiệm sách nơi đây sẽ đóng cửa sau 1 tiếng nữa nên Dương Nghi cũng gấp trang sách đang đọc dở mà tiến đến quầy thanh toán.

- Tạm biệt nha Nghi, cậu thỉnh thoảng đến đây được không?

- Chắc chắn rồi, thôi tạm biệt cậu nhé tớ về đây.

Tạm biệt hai bà cháu rồi ra đến cửa, bỗng cô va phải ai đó.

- A tôi xin lỗi....

Người đó định làm lơ nhưng nghe thấy giọng này khá quen thuộc, nhìn người đối diện mà không khỏi ngạc nhiên.

- Nghi Nhi, là em sao?