Đến chiều tối Tô Diệu Anh mới từ từ mở mắt dậy, toàn thân cô ta ê ẩm không chịu nổi. Nhìn phía bên cạnh không có ai, cô ta ráng đi xuống giường. Nhưng đi chưa được mấy bước đã gã nhào xuống thật sự rất đau.
Cửa phòng mở ra, Hạo Minh thấy cô ta nằm bệt xuống sàn thì hốt hoảng đỡ cô ta đứng dậy.
- Diệu Anh, em sao vậy?
Cô ta ấm ức.
- Còn chả phải do tên chết bầm nhà anh gây ra sao?
Thì ra là đau quá nên không đi nổi, hắn ta thở dài rồi đỡ cô ta đi vào nhà tắm. Thấy hắn định bỏ lại cô một mình rồi ra ngoài, cô ta kêu lớn:
- Anh định đi đâu, anh định để em một mình à. Còn không mau tắm cho em.
Tuy ngỡ ngàng nhưng hắn cũng làm theo. Đúng là có voi đòi tiên đã tắm rửa cho cô ta rồi mà làm như kiểu không có chân tay đòi anh rửa mặt đánh răng rồi còn thay quần áo.Thật đúng là hơn trẻ con.
Đến tối anh đưa cô ta về, lúc đâu cô ta đòi nằng nặc ở lại đây thêm một tối nhưng Hạo Minh đã nhỏ nhẹ nói chuyện với cô ta, hứa hẹn đủ điều nên cô mới chịu đồng ý.Trên đường trở về nhà, hắn nhấc máy gọi. Đầu dây bên kia nghe máy trong tâm trạng vui mừng.
- Alo, xin lỗi em Dương Nghi. Hai ngày hôm nay anh nhiều việc quá nên không gọi cho em được.
Khi nghe anh gọi đến thì cô phải nói là rất vui, hôm nọ bọn họ có xảy ra cãi nhau. Dịch Hạo Minh có hơi lỡ lời mà trách phạt cô vì đi mà không báo cho mình biết. Trong lòng rất muốn hoài giải với cô nhưng cái tôi không cho phép hẳn ngỏ lời, tưởng Dương Nghi sẽ giải thích với hắn mọi chuyện nhưng không, cô im lặng làm hắn không chịu nổi nữa rồi.
- Dạ không sao, chắc anh bận làm vì đường đường là phó giám đốc mà. Em còn tưởng anh sẽ không muốn làm hòa cơ.
- Không, làm gì có. Chúng ta làm hòa nhé, anh thật sự không chịu được sự im lặng như vậy Nghi à.
Đương nhiên nghe những lời này là những điều cô cần nhất bây giờ, nó giúp cô giải thỏa cơn suy nghĩ kia. Dương Nghi có ý định thử hờn dỗi xem anh sẽ như thế nào nhưng nghĩ lại làm vậy thì khiến mọi chuyện có khi sẽ có sự rắc rối nên cô cũng thôi.
- Dạ vâng, ta làm hòa. Em cũng không muốn chúng ta phải phiền lòng như vậy. Khi anh im lặng như vậy cũng khiến em cảm thấy tự trách bản thân mình hơn.
Anh xiêu lòng khi nghe những lời của cô gái nhỏ, quả thật cô làm anh giận nhưng không được bao lâu. Chỉ là khi cãi nhau, cô cứ trưng bôn mặt đáng yêu như vậy mà năn nỉ khiến Hạo Minh không khỏi buồn cười.
- Thôi nào, em cũng không cần tự trách bản thân như vậy. Mà công việc hôm nay có thuận lợi không em,có ai bắt nạt em không?
Cô thật sự rất vui, ngoài mẹ cô ra đây là người thứ hai quan tâm cô đến như vậy.Từ nhỏ cô đã thiếu hơi ấm của người cha, nhưng từ khi anh đã cho cô cản nhận được sự ấm áp mà người đàn ông mang lại.
- Dạ cũng thuận lợi,chỉ có điều...
Cô đang suy nghĩ xem có nên kể cho anh nghe chuyện hôm nay cô gặp Vĩ Phàm không. Kể ra tập đoàn của hắn lớn mạnh gấp trăm lần so với tập đoàn của Hạo Minh. So với hắn công ty anh chỉ là một công ty bé nhỏ không là gì. Cô nghe nói hai công ty này từng là đối thủ của nhau. Nếu kể cho anh về chuyện cô làm ở công ty đối thủ anh sẽ phản ứng ra sao nhỉ.
- Chỉ là sao em, có ai bắt nạt em à?
- Dạ không,chỉ là em bị sai vặt hơi nhiều thôi ạ.
Cuối cùng cô vẫn quyết định không nói chuyện này. Nghe những lời đó hắn thở phào nhẹ nhõm, một phần vì lo cho cô bị ai bắt nạt.
- Anh tưởng có chuyện gì, cơ mà tuy em là người mới nhưng đừng để họ sai vặt nhiều như vậy. Thôi em nghỉ đi cũng muộn rồi,mai còn phải lấy sức đi làm nữa nghe chưa.
- Dạ em biết rồi, tạm biệt anh.
Cuộc gọi kết thúc,trong lòng hắn vẫn không khỏi buồn phiền. Yêu cô nhưng phản bội sau lưng cô. Nếu cô biết thì cô có rời xa hắn không. Hắn tuy phản bội nhưng thật sự hắn rất yêu cô, nghe thật nực cười nhưng đó là sự thật. Ở thời điểm hiện tại tốt nhất không nên để cô biết chuyện này, hắn sẽ bằng mọi giá không cho phép ai cướp mất lấy cô.
___________
Trong căn phòng được thiết kế sang trọng, tông màu chủ đạo là đen trắng nhìn rất hài hòa. Cố Vĩ Phàm đang nhâm nhi ly rượu đỏ chăm chú nhìn tập hồ sơ trước mắt. Phía đối diện là là Lâm Khang đang chăm chú nhìn biểu hiện của hắn
- Đây là toàn bộ thông tin của Dương Nghi sao?
Cậu ta khẽ gật đầu.
- Vâng thưa ngài,đây là những gì mà tôi thu thập được. Cô ấy là con nhà bán hoa của một thị trấn nhỏ, có một cậu em trai tên là Dương Hạ Vũ. Ba cô ấy mất sớm nhà chỉ còn ba mẹ con ạ.
Khi nghe cậu ta nói vậy hắn bỗng chốc đau lòng, thì ra cô ấy lại có hoàn cảnh như vậy. Ngày xưa khi gặp hắn cô là một cô gái vui vẻ hoạt bát. Cô bé ấy thật sự rất đáng yêu, cặp mắt của cô như hút hồn người khác.
- Thôi được rồi, cậu về đi!
Cậu gật đầu.
- Vâng thưa ngài!
Nói rồi nhanh chân bước đi.Gì chứ đã phải tăng ca rồi lại còn thu thập hồ sơ của Dương Nghi đem đến nhà hắn nữa.Thôi thì phận làm tôi nên chấp nhận thôi chứ có cãi lại được đâu.
Trong căn phòng giờ chỉ còn một mình Vĩ Phàm, hắn ta bước chân về phía ban công tay vẫn cầm ly rượu nhân nhi. Thành phố về đêm thật đẹp, gió l*иg lộng thổi thật sự rất tuyệt vời.
- Dương Nghi, cả đời này em chỉ có thể làm vợ của một mình Cố Viễn Phàm mà thôi!