Em... Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 3: Không xứng?

Cùng lúc đó ở một thời điểm khác.Tại phòng làm việc của một công ty, người đàn ông đang sắp sửa soạn đồ ra về nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm.

- Cô ấy lại không nói tiếng nào với mình mà tự quyết định vậy sao, ít ra cũng phải nói chứ.

*Cạch

Cửa phòng mở bỗng mở ra, bước vào trong là một cô gái với ngoại hình xinh đẹp sắc xảo. Cô mặc trên mình chiếc váy body ngắn trễ vai tay dài màu trắng ôm trọn đường cong nóng bỏng, đi đến lại ngần ôm người đàn ông mà nũng nịu.

- Hạo Minh em nhớ anh quá đi.

Chưa kịp phản ứng gì cô ta đã ôm cổ anh và đặt trên môi anh ta một nụ hôn rồi lại nói:

- Thế anh có nhớ em không?

Dịch Hạo Minh đang ngơ ngác sực tỉnh lại, ôm lấy cô ta trả lời:

- Có chứ, anh cũng rất nhớ em mà Diệu Anh.

Thấy vậy, ả ta vui mừng ôm hắn một lúc lâu rồi mới rời.

- Em còn tưởng anh đang nhớ tới Dương Nghi nữa chứ?

Có vẻ bị nói trúng tim đen người đàn ông hơi giật mình lắp bắp:

- Đâu có, em mới là người mà anh yêu mà. Giữa anh và cô ấy chả phải là đã cắt đứt từ lâu rồi sao, em cứ giỡn mãi.

Nhìn thái độ của anh ta lắp bắp thì quả nhiên suy nghĩ trong đầu cô ta là đúng, chỉ nói đùa ai ngờ anh lại lại phải ứng thế này. Cô ta từ thái độ vui vẻ sang tức giận nhìn mặt anh ta nói lớn:

- Dịch Hạo Minh, anh lên nhớ cái công ty này sắp trên đà phá sản. Chỉ có Tô thị mới cứu được thôi. Nếu muốn điều đó thì anh phải kết hôn với em thì ba em sẽ đồng ý giúp. Anh nói xem, Dương Nghi cô ta chả làm được hay giúp gì được cho công ty anh cả, cô ta chỉ là con nhà bán hoa quèn thôi. Giữa sự nghiệp với cô ta anh chỉ được chọn một trong hai. Nếu bây giờ anh chọn cô ta thì cũng được thôi nhưng đổi lại gia tài nhà anh sẽ mất hết. Em mong anh lên nhớ điều đó!

Thấy mình đã làm cho cô ta nổi giận, Dịch Hạo Minh liền ôm ả dỗ dành.

- Thôi nào em tức giận làm gì chứ, anh có nói là nhớ cô ấy đâu. Dù sao bây giờ và tương lai người mà anh yêu và lấy em làm vợ chỉ có mỗi Tô Diệu Anh em mà thôi. Chả phải anh đã nói giữa Dương Nghi và anh đã chấm dứt lâu rồi sao. Đừng giận anh nữa nha.

Lửa giận đang đùng đùng nhưng vì câu nói của anh làm hạ hỏa. Cô ta lại tươi cười trở lại nhưng giọng điệu vẫn còn trách móc.

- Vâng em chỉ nhắc vậy thôi mà, em biết trong lòng anh chỉ có em thôi. Anh biết không, em thích anh từ hồi học cấp ba nhưng anh lại không thích em mà ngược lại lại dành tình cảm cho cô ta. Em chỉ có biết lẳng lặng mà đau lòng với mối tình đơn phương của mình. Nhưng cuối cùng anh vẫn rơi vào tay em, ngay từ đầu anh chọn em có phải là tốt hơn không?

- Ừm anh sai nhưng đó là quá khứ rồi, chả phải bây giờ người anh yêu là em sao.

- Vâng, chúng ta về thôi. Hai nhà đang đợi chúng ta dùng bữa nhân ngày ra mắt thông gia kìa.

Anh ta có hơi bất ngờ nhưng cũng ngật đầu đồng ý. Tô Diệu Anh khoác tay hắn rồi rời khỏi phòng.

_________________

Khi Dương Nghi về đến khu trọ thì trời cũng đã tối, cô cất đồ ăn vào tủ lạnh xong đi tắm rồi ăn tối. Ăn xong cô lại trở lại phòng của mình mà ngủ sớm vì ngày mai phải đi làm rồi. Lòng thì định ngủ nhưng sao trong lòng của cô không yên ổn thế này, chuyện hồi chiều khiến cô phải rơi vào suy nghĩ mà không thể nào thoát ra.

*Reng reng reng

Chuông điện thoại reo lên, cô mừng nghĩ thầm. Nhưng khi nhìn vào dãy số đang hiện lên tuy không phải là người cô mong chờ nhưng cũng vui mừng bắt máy.

- Dương Nghi, con ăn uống gì chưa? Xin lỗi con bây giờ mẹ mới gọi được tại chiều nay nhiều đơn hàng quá. Mẹ xin lỗi con nha.

Cô mỉm cười.

- Dạ mẹ không cần phải xin lỗi con như vậy đâu. Chỉ trách bản thân con một mực đi làm ăn xa không ở nhà phụ giúp mẹ được việc gì cả.

Quả thật con gái của bà, cô đi làm ăn xa như vậy nhưng vẫn luôn nghĩ cho mẹ không có ai phụ giúp. Vài giọt lệ bỗng không tự chủ được mà rơi xuống, phía bên này khi thấy bà im lặng mà có vài tiếng sụt sịt thì phần nào đoán được bà đang khóc khiến cô hốt hoảng lo lắng.

- Mẹ, mẹ khóc sao? Con xin lỗi, con không biết con đã làm gì khiến mẹ khóc. Mẹ ơi đừng khóc nữa mà, con lo lắm.

- Không, con không làm gì sai cả. Mẹ khóc tại vì mẹ thấy hạnh phúc khi có một đứa con gái hiếu thảo như con. Con nhớ là phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, nếu việc gì quá sức thì không được làm nữa nghe chư. Mẹ không muốn con vì cố quá mà làm hại sức khỏe của mình, như vậy mẹ thật sự rất buồn và không an tâm đâu con nghe chưa?

Nghe mẹ nói như vậy thì cũng cô thở phào nhẹ nhõm, tưởng mình đã làm gì khiến mẹ phải rơi lệ. Cô thật sự rất vui khi có một người mẹ quan tâm đến mình như vậy dù đi xa bà cũng lo lắng cho cô từng cái một. Đối với cô như vậy là đủ rồi, cho dù công việc không thuận lợi chăng nữa thì chỉ cần có mẹ cô là đủ, cô không cầu mong gì hơn.

- Nghi, con nghe mẹ nói không?

Thấy con gái cứ im lặng như vậy khiến bà hơi lo lắng. Cô đang chìm vào suy nghĩ thì cũng tỉnh.

- Dạ có ạ, mẹ ơi con sẽ lo cho mình thật tốt nên mẹ cứ yên tâm đi ạ. À nhóc con đâu mẹ?

Bà đảo mắt xung quang một hồi, vừa đi giao hàng về thì đã gọi cho cô ngay. Cậu nhóc ở nhà thì tự chăm sóc cho bản thân vì dù sao cậu cũng đã mười sáu tuổi rồi. Tố Liên bảo cô đợi bà một chút rồi lên lầu. Cửa phòng trên gác lúc này hé mở, Hạ Vũ lúc này đang học bài nên bà cũng không muốn làm phiền. Lặng lặng bước xuống cầu thang.

- Hạ Vũ đang học bài rồi á. Nếu con muốn nói chuyện với nó thì mẹ đưa máy cho.

Cô nghe vậy thì cũng gật đầu.

- Không cần phải vậy đâu mẹ, con chỉ thắc mắc thằng nhóc đang làm gì thôi. Nếu Hạ Vũ đang học thì con cũng không muốn làm phiền em ấy.

Bà nghe thấy vậy thì đáp lại.

- Được rồi con nghỉ đi mai còn đi làm,nghỉ sớm cho có sức,mẹ còn đơn hàng nữa giao nốt con nghỉ đi nhé.