Chương 14: Buổi tối được chăm sóc
Thượng Chi Đào cảm thấy làm thư ký của Loan Niệm hẳn là rất thú vị.
Rõ ràng vừa rồi gặp khách hàng trước đó còn rất đỗi dễ thương và thân thiện, nhưng khi đến khách hàng thứ hai, mọi thứ đã thay đổi.
Cô không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, chưa bao giờ thấy bên B thách thức bên A. Cũng có thể là do thời gian làm việc của cô quá ngắn, chưa nhìn thấy yêu ma quỷ quái nơi công sở.
Lý do là khách hàng thứ hai nói rằng ý tưởng cần có chút thay đổi.
Thượng Chi Đào hiểu thay đổi một ít là thay đổi màu sắc, điều chỉnh lớn nhỏ, v.v.. Mọi người đều cho rằng thay đổi một ít là như vậy. Nhưng ý khách hàng lại không phải vậy.
Thay đổi nhỏ mà khách hàng nói là bỏ hết làm lại. Anh ta chậm rãi nói bằng giọng Hồng Kông: "Quảng cáo này, chúng tôi nghĩ rằng nên bỏ hết và làm lại." Các đồng nghiệp đều đột nhiên chết lặng, liếc nhìn Loan Niệm.
Loan Niệm phớt lờ lời nói của khách hàng, chống tay lên bàn quay đầu hỏi Thượng Chi Đào: “Dự án em làm lúc đi học, khách hàng bảo điều chỉnh một chút là điều chỉnh những gì?” Hả? dự án đã làm khi còn học? Lúc đó cô mới nhớ ra rằng trong vòng phỏng vấn với anh, cô đã nói về một dự án mà mình đã thực hiện, nhưng anh đã không nói một lời nào trong cuộc phỏng vấn đó, cô đã nghĩ rằng anh ấy không hề lắng nghe cô nói.
"Khách hàng yêu cầu chúng em điều chỉnh cách bố trí."
"Có yêu cầu làm thêm gì không?"
"Không ạ"
“Có yêu cầu chọn lại một địa điểm khác không?"
"Không ạ."
Loan Niệm gật đầu, sau đó hỏi các đồng nghiệp: “Có email xác nhận từng bước hoàn thành trước đó không?”
"Có ạ."
"Lấy ra đưa cho anh Tần xem."
Trung thực là chìa khóa để kinh doanh, nếu bạn nói muốn bỏ hết làm lại, thì tương đương với việc mua hai bộ ý tưởng với giá của một bộ, điều này là không thể được.
Vào thời điểm đó, thị trường quảng cáo không minh bạch và công bằng, và ngay cả Lăng Mỹ cũng sẽ gặp phải tình trạng bị bắt nạt và thống trị trong thị trường như vậy.
Các đồng nghiệp cũng đã hiểu ý, họ lấy những email trước đây ra để cho khách hàng xem mà không hề khiêm tốn hay hống hách: "Ngài xem, ở đây, từng bước đã được xác nhận."
"Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ? Tối hôm qua chúng tôi có một cuộc họp, mọi người đột nhiên cảm thấy có vấn đề."
"Có thể hiểu được ý tưởng và thẩm mỹ của quý công ty có sự thay đổi, nhưng bỏ hết làm lại là không thể được, tôi sẽ để để bên tài vụ liên lạc với ngài, những khoản cần thanh toán hoàn trả, ngài có thể đổi công ty khác xem xem.
? Thượng Chi Đào cho rằng mình nghe lầm, nhìn Loan Niệm.
Còn có thể như thế này? Nhưng anh thực sự rất nghiêm túc, bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Chúng tôi đã xóa hàng mẫu, tôi đã nhờ bên tài chính tính toán với chi phí thấp nhất, phần còn lại của khoản thanh toán đầu tiên sẽ được hoàn trả, xem như làm quen nhau vậy! “
Sau đó, anh chìa tay về phía Tần tổng: "Cám ơn Tần tổng."
Tần Tổng làm bên A đã quen rồi, chưa từng gặp ai ương ngạnh như vậy, còn chưa nói được mấy câu đã định rời đi, nhưng dù sao anh ta cũng là thương nhân, Loan Niệm đã giữ thể diện cho anh ta.
Vì vậy anh ta nói: "Vậy đi, chúng tôi sẽ bàn bạc lại trong hôm nay, rồi liên lạc với các cậu sau."
“Được.” Loan Niệm liếc nhìn đồng nghiệp, sau đó xoay người đi ra ngoài. Thái độ quyết tâm đến kinh ngạc.
Thượng Chi Đào đi theo sau anh, cảm thấy rằng huyết áp của mình đang tăng lên.
Chi phí quay quảng cáo là do phòng Marketing ứng trước, tuần trước cô mới xem, số tiền lớn như vậy, chẳng lẽ Loan Niệm nói không làm là không làm sao?
Anh bỏ đi không ngoảnh lại, Thượng Chi Đào nhanh chóng chạy theo anh, hai người rời công ty, đứng trên con đường Quảng Châu nóng ẩm. Đôi mắt của cô đầy dấu chấm hỏi.
“Không hiểu thì hỏi đi.” Loan Niệm không chịu được người khác ấp úng không nói chuyện.
"Chính là... không hợp tác?"
"Ừm."
"Vậy... đền tiền à?"
"Ừm."
...
Loan Niệm chỉ vào dòng xe cộ đông đúc trên đường: "Cô không phải thích bắt taxi à, bắt taxi đi." Sau đó anh lùi vào bóng râm giữa các tòa nhà. Dành thời gian cho Thượng Chi Đào tự ngẫm và suy nghĩ.
Cô gái này không linh động gì cả, nghĩ gì trong đầu trên mặt đều viết lên hết, ngốc nghếch một cách rõ ràng.
Giao tiếp với khách hàng chủ yếu là nhờ vào kỹ năng phối hợp. Vốn dĩ Loan Niệm không quen với khách hàng, trong trường hợp này anh sẽ nói rõ quan điểm rồi rời đi, để các đồng nghiệp đang phụ trách dự án xoa dịu khách hàng và ổn thỏa mọi việc.
Một cứng một mềm, hai bên phối hợp trong và ngoài, vấn đề dễ dàng giải quyết. Nếu không, bạn sẽ bị khách hàng dắt mũi.
Thượng Chi Đào sớm muộn gì cũng biết đáp án, nhưng anh cố ý không nói cho cô biết, thầm nghĩ trêu chọc cô cũng thú vị.
Cô đứng thẳng người bắt taxi, dáng người cô cứng ngắc chẳng giống một cô gái thời hiện đại. Cô gái chừng hai mươi tuổi rõ ràng có nét mặt trẻ trung, nhưng tư thế đi đứng, ngồi, chính là tư thái ấy, ở thời đại này nhìn có chút khác thường.
Loan Niệm nghĩ đến cảnh cô ấy giậm chân mắt đỏ hoe ở sân bay đông đúc: “Em sẽ không đổi đâu!” Cho dù có nổi giận, cũng chỉ đến mức như vậy, nhìn vào là muốn ức hϊếp ngay.
Hai người lên xe đi đến tiệc tối của vị khách thứ ba. Thượng Chi Đào vẫn không thể hiểu được, một mối làm ăn lớn như vậy, nói không làm là không làm? Cô nhìn Loan Niệm nhìn vài lần, cuối cùng không nhịn được hỏi anh: “Thực sự là bỏ sao?”
“Cô thấy tiếc thì cô làm đi.” Ném cho cô một câu, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thượng Chi Đào tò mò nhìn anh, ánh nhìn đó rơi xuống đôi môi hơi hở ra của anh, cô đột nhiên đỏ mặt.
Cô nghĩ về sεメ.
Không có lý do.
Có thể là do Quảng Châu quá nóng, ảnh hưởng đến tâm sinh lý của con người nên cô đột nhiên có những suy nghĩ xấu xa với sếp, người đã thuyết phục cô nghỉ việc hàng ngày.
Điều này là bình thường, con người sẽ có những tà niệm. Thượng Chi Đào đã nghĩ ra lời khai bào chữa cho mình trong lòng, nếu một ngày nào đó cô ấy bị xét xử trước tòa vì có suy nghĩ xấu xa với sếp của mình, lời khai của cô ấy chắc chắn sẽ bị bác bỏ ở giai đoạn khai báo.
Tiệc tối ở bên bờ sông Châu Giang, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy Tháp Quảng Châu.
"Người đẹp này tên là gì nhỉ?" Chu Vũ Trì thấy Thượng Chi Đào đang ngồi ở đó rất yên tĩnh, rất khác với những nhân viên khác của Lăng Mỹ, nên đặc biệt hỏi cô.
"Thượng Chi Đào, anh cứ gọi tôi là Flora." Cô lịch sự trả lời.
“Cô Thượng dịu dàng, khí chất thật tốt.” Chu Vũ Trì khen ngợi cô.
Khuôn mặt của Thượng Chi Đào lại đỏ bừng, trong một buổi tiệc rượu như vậy, khuôn mặt của cô giống như cây mận đỏ duy nhất trên cánh đồng tuyết, rất bắt mắt.
Những người đàn ông khác không kìm được lại nhìn sang, Loan Niệm nhìn theo ánh mắt của họ, nhìn thấy dái tai ửng hồng của cô.
“Cô Thượng, cô có muốn uống chút rượu vang đỏ không?” Chu Vũ Trì lại hỏi cô.
"Xin lỗi, tôi không biết uống rượu."
"Ngay cả một ngụm nhỏ?" Chu Vũ Trì tiếp tục thuyết phục cô. Các cô gái nói rằng họ không thể uống như một cái cớ. Nhưng khi bắt đầu uống một ngụm thì hầu hết những người phụ nữ ban đầu nói rằng không thể uống đều sẽ không uống quá tệ.
Thượng Chi Đào chưa bao giờ trải qua trường hợp như vậy, không biết làm thế nào để từ chối
“Hôm nay cô ấy thật sự không uống được, lát nữa còn giúp tôi viết báo cáo.” Loan Niệm đột nhiên nói, sau đó quay sang Thượng Chi Đào: “Làm phiền Flora hôm nay phải tỉnh táo, lát nữa còn gửi báo cáo cho tôi.”
Đại lão phòng kinh doanh Apollo và Loan Niệm trao đổi ánh mắt, đại ý là thương hoa tiếc ngọc rồi?
Loan Niệm cầm điện thoại di động gửi cho anh một tin nhắn: "Nếu cô ấy uống nhiều làm xấu mặt công ty và hỏng dự án thì tôi không có chịu trách nhiệm đâu.”
Đây là khách hàng của Appollo, cũng đã hiểu ý Loan Niệm, quay sang Chu Vũ Trì nói: "Flora thật sự có việc quan trọng phải làm, anh em chúng ta uống một ly!"
Mọi người uống rượu vui vẻ, Thượng Chi Đào lặng lẽ ngồi bên cạnh Loan Niệm, nhìn anh uống hết ngụm này đến ngụm khác, tửu lượng của anh không tồi, uống gần nửa cân rượu sắc mặt vẫn không đổi.
Nhưng khi uống rượu, anh ăn rất it, uống một cách nghiêm túc, giống như đang thưởng thức rượu, thỉnh thoảng húp một ngụm canh nóng.
Thượng Chi Đào say mê góc nghiêng của anh, nhưng không dám nhìn vào nó.
Thật ra cũng không cần nhìn, cô hoàn toàn nhớ rõ.
Trên bàn rượu, họ nói về đủ thứ chuyện kỳ
lạ, quân sự, chính trị, lịch sử, triết học, bất cứ điều gì nảy ra trong đầu.
Loan Niệm không nói nhiều, nhưng anh hiểu tất cả mọi thứ, anh thỉnh thoảng bày tỏ quan điểm của mình, đều nói đúng vào trọng điểm. Đôi khi anh đặt tay lên bàn ăn, những ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn sạch sẽ, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh. Một người đàn ông trưởng thành hai mươi tám tuổi, sạch sẽ, đứng đắn, sắc sảo và đẹp trai, Thượng Chi Đào không thể rũ bỏ được những suy nghĩ xấu xa đối với anh.
Sau khi uống nhiều hơn, họ bắt đầu nói về phụ nữ. Một người đàn ông dù thành đạt đến đâu nhưng khi đã uống quá nhiều thì luôn thích nói về phụ nữ, dường như nếu không nói đến vấn đề này thì hình ảnh nam tử hán của họ sẽ không thể đứng vững.
Khi nói về phụ nữ, Loan Niệm rất ít nói.
Anh cảm thấy dung tục.
Loan Niệm là người có thể cùng bạn tốt đùa giỡn nông cạn, nhưng chỉ là rất cạn, sâu xa hơn như lời nói tục tĩu ẩn dụ trên bàn ăn hôm nay, anh không muốn nói cũng không muốn nghe.
Apollo đã uống hơi nhiều, anh ta trò chuyện với Chu Vũ Trì về thú vui xa xỉ, cả hai đều là dân chơi già làng, họ cứ thế huyên thuyên, mỗi người một vẻ. Cô không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ, cô biết cũng chẳng có gì hay ho.
Loan Niệm nghe một hồi, đứng dậy đi ra ngoài, ba phút sau đẩy cửa vào, điện thoại vẫn đeo bên tai, cười xin lỗi với mọi người, sau đó vẫy tay với Thượng Chi Đào: “Flora, ra đây. Nghe giúp tôi cuộc hội nghị qua điện thoại."
Cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cùng anh đi ra ngoài, Loan Niệm ném điện thoại cho cô, nói: "Nếu có cuộc gọi đến đừng nghe, có tin nhắn đến đừng trả lời. "
Thượng Chi Đào ngây một lúc, trong nháy mắt liền hiểu ra, Loan Niệm đang giải vây cho cô.
Có chút cảm kích, đột nhiên cảm thấy Loan Niệm thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng tâm tính thật ra không tệ, đối với người rất hà khắc, đặc biệt là với cô, nhưng anh vẫn luôn dạy cô rất nhiều điều.