Chương 11: Giả ngốc
Thượng Chi Đào lao vào thang máy, sau đó nhấc chân đặt ba lô lên, nhét cuốn tiếng Anh thương mại vào trong túi.
Cửa thang máy vừa định đóng lại thì lại “Ding” mở ra, Loan Niệm đeo kính râm bước vào.
Thượng Chi Đào vội vàng bỏ chân xuống, đứng thẳng chào anh: "Chào buổi sáng, Luke."
“Chào buổi sáng.” Loan Niệm liếc nhìn cô qua cặp kính râm, cuốn sách tiếng Anh thương mại lộ ra một nửa.
Cho nên là con chim ngốc nghếch này đang học thêm tiếng anh à?
Thượng Chi Đào không biết Loan Niệm đang nhìn mình, đứng thẳng người, dè dặt.
Cô biết anh không thích nói chuyện phiếm với người khác, chào hỏi xong liền im lặng, khuôn mặt nghiêm túc.
Nhưng cô rất ngạc nhiên khi Loan Niệm siêng năng như vậy.
Tuần trước anh làm việc năm ngày, trừ một buổi sáng đi gặp khách hàng, thời gian còn lại anh đều đến công ty sớm để giải quyết công việc.
Thật đáng sợ khi những người họ đã tài năng còn làm việc chăm chỉ hơn những người khác.
Cho nên hôm trước khi anh bảo đi làm chỉ dể kiếm tiền phung phí chắc chắn là gạt người, anh đến sớm hơn ai cả, về cũng muộn hơn, nhất định là nói dối, làm sao có thời gian tiêu xài phung phí?
Thượng Chi Đào kết luận rằng Loan Niệm là loại người nghĩ một đằng nói một nẻo.
Anh có một cái miệng xấu và tính khí kỳ lạ, nhưng anh không phải là một người chơi bời đi làm cho qua ngày.
Thượng Chi Đào chưa bao giờ nghe nói về một người chơi bời làm việc cho qua ngày mà lại làm việc trong công ty hơn mười giờ đồng hồ một ngày.
Hai người lần lượt ra khỏi thang máy, Loan Niệm đút tay vào túi quần, thấy dì quét dọn liền chủ động chào: “Chào buổi sáng dì.”
Dì thì ngược lại, không có vẻ gì ngạc nhiên: "Chào buổi sáng."
Thượng Chi Đào há hốc mồm vì kinh ngạc, Luke, người không quan tâm đến người khác, thực sự là người có giáo dục tốt?
Cô ở phía sau suy nghĩ lung tung, suýt chút nữa đυ.ng phải Loan Niệm lúc này đang dừng lại.
“Ngày nào cô cũng đến giờ này sao?” Loan Niệm đột nhiên hỏi cô.
“Vâng” Sắc mặt Thượng Chi Đào có chút ngạc nhiên: “Lúc này không kẹt xe.”
Thấy Loan Niệm xoay người rời đi, cô liền đi theo hỏi: "Luke, buổi sáng em có việc gì cần làm không?"
"Cô nên xử lý công việc gì? Không nên hỏi sếp cô sao?"
"Vậy tại sao anh hỏi em mỗi ngày mấy giờ em đến?" Cô mặc kệ nhất định phải hỏi cho bằng được.
"Xem xem cô có thể chăm chỉ trong bao lâu."
Loan Niệm cười cười, bỏ lại câu nói này, xoay người rời đi.
Thượng Chi Đào nghi ngờ đi theo sau anh, rồi quẹo sang hướng chỗ ngồi của mình.
Cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn văn phòng của Loan Niệm, anh đã ngồi vào bàn mở máy tính.
Thượng Chi Đào nhớ lại những gì Lumi nói về Loan Niệm: Anh ta rất nghiêm khắc, nhưng rất nghiêm túc khi làm việc.
Thượng Chi Đào cảm thấy những gì Lumi nói là đúng, anh ta thực sự nghiêm túc với công việc của mình, nghiêm túc hơn Alex rất nhiều.
Alex làm về marketing, quanh năm cứ như chơi đùa và thường không tìm được anh.
Nhưng Alex mạnh ở chỗ dễ hòa đồng, mỗi ngày đều vui vẻ tươi cười.
Không giống như Luke, lúc nào cũng bày gương mặt như thế, nói chuyện thì châm biếm người khác.
Đúng là khó ưa!
Đó là những gì Thượng Chi Đào nghĩ, cô mở tài liệu và viết kế hoạch làm việc trong ngày.
Cô biết mình không có đường tắt, cũng không muốn bị đào thải nên không thể để Luke toại nguyện được.
Cô cũng nghĩ đến việc Loan Niệm thuyết phục cô đổi công việc khác, hiện tại cô cảm thấy bị sa thải không có gì xấu hổ, bị Loan Niệm đoán trúng mới là xấu hổ nhất.
Không biết tại sao, nhưng trong lòng có một sự ganh đua mờ nhạt với Loan Niệm.
Đương nhiên, Loan Niệm không biết rằng Thượng Chi Đào đang ganh đua với anh. Anh có một dự án lớn cần theo dõi, nhưng bộ phận sáng tạo lại thiếu nhân lực, liên lạc với nhiều phòng ban khác đều không có kết quả. Vì vậy, anh đã hỏi Alex: "Anh có điều hai người chuyên thực hành sang cho tôi được không?"
"Chuyên thực hành có nghĩa là gì?"
“Chính là không cần động não, giúp tôi xử lý một số tài liệu một cách máy móc và làm theo quy trình.”
Loan Niệm suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Thông minh một chút.”
“Lumi và Flora.” Alex biết câu nói bổ sung đó của Loan Niệm là có ý gì, không phải ám chỉ Thượng Chi Đào không làm được sao?
Anh mới không làm theo ấy: "Vừa hay họ đang làm việc với bộ phận của cậu, dễ dàng bắt tay vào công việc."
"KHÔNG ĐƯỢC."
“Ai không được?"
“Flora không được.”
“Vậy thì không còn ai nữa…” Alex giở trò, trong công ty ai cũng nhường Loan Niệm, kiêng kị anh vì lời đồn bổ nhiệm sắp tới.
Nhưng Alex không quan tâm, làm Marketing thì đi đâu làm chẳng được?
Anh xem thường tôi thì được, không được xem thường người của tôi. Nói tóm lại thì Alex cũng là một người biết bảo vệ lính của mình.
Loan Niệm hiểu ý của Alex, muốn dùng Thượng Chi Đào hay không thì tùy, không dùng thì phòng Marketing cũng hết người rồi.
Anh ngước mắt lên thì thấy Thượng Chi Đào đang đứng nói chuyện với Kitty qua tấm kính, không biết Kitty đang nói gì, còn có chút hống hách, nhưng Thượng Chi Đào vẫn gật đầu.
Được lắm. Đối với sếp thì cung kính tuyệt đối, đối với đồng nghiệp cũng không ngóc đầu lên được.
Loan Niệm nhíu mày, nói với Alex: "Được thôi. Anh có thể tuyển người có năng lực được không? Tracy không cho anh HC* sao?"
“Đang tuyển đấy, hai người họ cho cậu mượn trước, dùng xong thì mau chóng trả lại cho tôi.”
"Được. Tối nay để bọn họ sắp xếp hành lý, ngày mai cùng tôi đi Quảng Châu."
Đó là chuyến công tác đầu tiên trong đời của Thượng Chi Đào, đến một cách rất bất ngờ.
Nửa đêm về nhà thu dọn hành lý, cô nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Chỉ là đi công tác thôi, cũng chẳng phải kết hôn, sao lại kích động như vậy?
Cô liền ngồi dậy, lấy ra một cuốn sổ bỏ túi, vẽ một bản đồ đơn giản của Trung Quốc lên đó và dán một lá cờ nhỏ ở Quảng Châu.
Vừa làm cô vừa nghĩ, đây là nơi cuộc hành trình bắt đầu, và mình sẽ đến nhiều nơi hơn nữa trong tương lai.
Cô mở mắt cho đến khi trời sáng, kéo hành lý để bắt chuyến bay sớm.
Ánh ban mai của đường cao tốc sân bay thực sự đẹp, bầu trời trong xanh, khiến mọi thứ trên thế giới trở nên nhẹ nhàng.
Cô đến sớm hai tiếng, bởi vì hơi vội nên gương mặt ửng hồng vì ánh nắng, tóc xõa trên vai, nhìn vào là thấy ấm áp.
Loan Niệm uống cà phê, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng vội vã đó.
Thượng Chi Đào đeo một cặp kính gọng đen, giống như một con ngỗng ngơ ngác.
Con ngỗng liếc nhìn anh, giả vờ như không nhìn thấy, ngồi xuống quay lưng lại với anh ở phía xa.
Hay lắm.
Diễn xuất thực sự tệ.
Thượng Chi Đào như có ánh đèn chiếu vào lưng, luôn cảm thấy Loan Niệm đang nhìn mình chằm chằm.
Cô cảm thấy tội lỗi vì giả vờ không nhìn thấy anh.
Nếu không thì sao chứ?
Chào hỏi rồi lại bị anh gạt sang một bên?
Cô không biết rằng sống lưng thẳng tắp của mình đang căng thẳng, như thể đang chờ đợi ai đó đến giải cứu mình. Trông thật đáng thương.
Cuối cùng cũng đợi được Lumi đến, trông như người mẫu đi sàn catwalk, Thượng Chi Đào vẫy tay với cô với một tiếng thở dài nhẹ nhõm: "Lumi."
"Yo, Đến sớm dữ? Ế! Đó không phải Luke sao?"
"Thật không? Luke cũng ở đây sao?" Thượng Chi Đào giả vờ quay đầu lại, nhìn thấy Loan Niệm đang cúi đầu đọc sách, làm như không nghe thấy.
Lumi kéo Thượng Chi Đào về phía mình: "Chào buổi sáng, Luke."
“Chào buổi sáng.” Loan Niệm rời khỏi sách ngẩng mặt lên, nhìn thấy biểu cảm của Thượng Chi Đào, nhếch môi: “Chào buổi sáng, Flora.”
Ửm ? Chủ động chào hỏi?
Nhìn thấy sự trêu chọc trong mắt Loan Niệm, Thượng Chi Đào đỏ mặt: "Chào buổi sáng, Luke."
"Sao em lại đỏ mặt?" Lumi đột nhiên hỏi Thượng Chi Đào, cô lén dùng ngón tay chọc vào lưng Lumi, Lumi lại nói: "Em chọc chị làm gì thế?"
...
Loan Niệm cười cười, đủ to để người bên cạnh nghe thấy.
Lumi vào công ty hai năm rồi chưa từng nghe thấy Loan Niệm cười như thế này, ngạc nhiên nhìn anh, cô phát hiện nụ cười của người đàn ông này thực sự rất ưa nhìn, hàm răng đều tăm tắp, sáng ngời như ánh mặt trời, không giống bộ mặt quỷ như ngày thường chút nào.
“Muốn uống cà phê không?” Loan Niệm không để ý đến ánh mắt của bọn họ nhìn mình, đứng dậy hỏi
“A?” Thượng Chi Đào chậm rãi phản ứng.
"Uống!" Lumi phản ứng rất nhanh, sếp mà, chặt được lúc nào thì chặt: "Tiểu Đào Đào giúp chị đi lấy nha, chị vừa tới, nghỉ một chút!"
Loan Niệm đi được hai bước, thấy Thượng Chi Đào còn đứng đó, quay đầu hỏi: “Có đi hay không?”
*HC: Headcount: số lượng nhân viên, số lượng tính theo đầu người