Chương 7:Một người ngốc như cô
Thượng Chi Đào vẫn nhớ đến chuyện cà phê nên đi thẳng đến quán cà phê vào sáng hôm sau khi xuống xe buýt.
Trước giờ cô không có thói quen uống cà phê, cô chỉ uống vài bịch cà phê hòa tan để tỉnh táo khi học bài trong kỳ thi.
Ý nghĩ của cô rất đơn giản, muốn người hướng dẫn của mình uống cà phê do học trò mua, để Lumi có thể nở mặt trước mặt mọi người.
Trả tiền xong đứng đó chờ, dáng đứng thẳng tắp của Thượng Chi Đào khiến bầu không khí thoải mái xung quanh trở nên trang trọng hơn một chút.
Nhân viên bán hàng gọi: "Cà phê của bạn đã sẵn sàng."
“Cám ơn.” Cô nghiêng người đi lấy cà phê, nhìn thấy Loan Niệm đang đứng trước quầy thu ngân.
Cô hơi bối rối, vội vàng nói: “Chào buổi sáng, Luke.” không nghĩ tới việc mua cho ông chủ một ly cà phê.
"Chào buổi sáng." Loan Niệm đáp rồi cũng không nói nữa, Thượng Chi Đào có chút xấu hổ lại có chút sợ hãi nói: "Tạm biệt, Luke."
Quay người bỏ chạy.
EQ của cô thấp đến nỗi không biết phải mời anh một ly cà phê.
Ngốc hết chỗ nói.
Hôm nay là ngày đào tạo nhân viên mới.
Thượng Chi Đào ngồi trong phòng đào tạo và xem video quảng cáo đào tạo người mới.
Cô nghĩ rằng mình sẽ xem lịch sử phát triển của công ty với những lời hô hào nhiệt huyết, nhưng lại quên mất rằng cô đang làm việc cho Lăng Mỹ.
Lăng Mỹ trước giờ không nói những câu nói sáo rỗng, họ sẵn sàng nói về hiện thực đẫm máu hơn.
Trong phần cuối của video quảng cáo đào tạo, họ đã liệt kê tỷ đào thải của sinh viên mới tốt nghiệp ở Lăng Mỹ trong mười năm qua, ai xem xong cũng bị sốc.
Cuối cùng còn thêm một câu: "Nếu cảm thấy bản thân không được, cũng không có gì xấu hổ cả, đứng dậy đi ra phòng huấn luyện, bạn vẫn được nhận hai tháng lương bồi thường."
Thượng Chi Đào nghĩ đến việc Luke thuyết phục cô từ chức, thậm chí còn cảm thấy rằng anh làm điều đó vì lợi ích của cô.
Sau khi video quảng cáo được phát sóng, cả phòng hoàn toàn im lặng.
Tracy cười với mọi người: "Cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy. Buổi chia sẻ hôm nay vinh dự được mời Luke, cố vấn sáng tạo kiêm trưởng phòng kế hoạch của công ty. Luke tuy mới 28 tuổi nhưng lúc 22 tuổi đã đoạt giải thưởng quảng cáo quốc tế, được trong ngành khen ngợi là thiên tài sáng tạo. Xin một tràng pháo tay hoan nghênh Luke."
Giới thiệu nhảm nhí gì vậy? Loan Niệm cau mày tỏ ý không hài lòng với lời giới thiệu quê mùa của Tracy.
Tính khí của anh không thật sự tốt.
Thượng Chi Đào ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhìn anh, cho rằng Lumi nói đúng, sau này cô nên tránh xa anh.
Nhưng những gì anh ta nói thực sự rất hay.
Anh nói về các nguyên tắc sáng tạo của Lăng Mỹ: đơn giản, cao cấp, ấm áp và thẩm mỹ, ppt của anh cũng cảm thụ sâu sắc các nguyên tắc của Lăng Mỹ, trang nào cũng tuyệt mỹ.
Nghe anh nói về những điều này đúng là một hưởng thụ mà.
Anh nói chuyện dứt khoát lưu loát, trong 40 phút chia sẻ không nói một câu vô nghĩa.
Sau khi chia sẻ xong Tracy mời anh ở lại tiếp tục phần hỏi đáp. Kitty giơ tay nhanh nhất: "Xin hỏi Luke còn độc thân không?"
Tất cả mọi người đều cười ha hả, nhưng Loan Niệm nhàn nhạt nói như không nghe thấy: “Câu hỏi tiếp theo.”
Anh ghét những lúc như vậy pha trò đùa không thích hợp, lãng phí thời gian của mọi người.
“Vậy công ty có cho phép đồng nghiệp nội bộ nói chuyện yêu đương không?” Một đồng nghiệp khác hỏi.
“Công ty không cấm nhân viên yêu đương, nhưng có hai nguyên tắc: không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải ở bộ phận liên quan.” Tracy trả lời vấn đề này, nói với cho mọi người: “Mọi người không có vấn đề chuyên môn muốn hỏi Luke sao? Cơ hội rất hiếm có."
Tất cả yên lặng.
Thượng Chi Đào có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô không dám hỏi.
Cô sợ rằng anh sẽ thuyết phục cô từ chức trước công chúng, điều đó sẽ quá xấu hổ.
Cô cúi đầu đánh dấu vào sổ, định quay lại hỏi Lumi.
Luke nhìn những người đang ngồi dưới sân khấu, đột nhiên có chút thất vọng với tuyển dụng năm nay, ngay cả một người sắc sảo cũng không có, người nhát gan nhất suýt chút nữa vùi đầu vào gối.
Anh nhún vai với Tracy, quay người bước ra khỏi phòng.
Khi đó Thượng Chi Đào không biết rằng công việc là như vậy, nếu bạn bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để đặt câu hỏi, rất khó để có lần sau.
Khi kết thúc khóa đào tạo và trở lại bàn làm việc, Lumi đã đến hội trường rồi.
Thượng Chi Đào ngồi vào bàn làm việc và tiếp tục gặm nhắm đống kiến
thức chung của ngành mà cô chưa hoàn thành vào buổi sáng, viết đầy vào tờ giấy trên tay.
Thượng Chi Đào có một ưu điểm.
Cô viết chữ rất đẹp.
Khi còn học tiểu học, Băng Thành đột nhiên có xu hướng luyện viết, những đứa trẻ sau giờ học xếp hàng để luyện chữ, viết thư pháp bằng bút lông hoặc bút cứng, lớp ngoại khóa duy nhất mà Thượng Chi Đào được học trong đời là luyện viết chữ.
Cô kiên trì hơn những người khác trong việc luyện chữ, khi lên cấp 2, mọi người đều nghỉ học, cô vẫn sẽ đến nhà giáo viên luyện chữ.
Vì vậy, chữ viết tay của cô thực sự nổi bật.
Mỗi nét mỗi chữ đều có một phong cách.
Ngay cả khi nó chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc trên giấy, vẫn toát lên vẻ đẹp.
Cô dùng nét chữ đẹp đẽ của mình ghi chép những kiến
thức chung của ngành, làm việc đó một cách nghiêm túc đến quên cả ăn.
Sau khi xem xong một lượt và ngẩng đầu lên, đã thấy mặt trăng đang mọc ở phía tây.
Cô đưa cổ tay lên xem giờ, đã mười giờ rưỡi tối, nếu nhanh hơn, còn có thể bắt được chuyến xe buýt cuối cùng.
Nhanh chóng đứng dậy, đeo ba lô chạy ra ngoài, biến mất khỏi văn phòng như một cơn gió. Cho đến khi lên xe buýt, những từ ngữ chuyên môn khó hiểu vẫn còn trong tâm trí cô. ATL, BTL, AE, brief, PR... Rất nhiều từ đã thấy trong sách, cũng nghe thầy cô nói qua, nhưng có vận dụng được hay không lại là chuyện khác.
Thượng Chi Đào nghĩ về Kitty, cô ấy thực sự biết mọi thứ và tỏa sáng như mặt trời.
Trong tuần đầu tiên đi làm, đầu óc Thượng Chi Đào chứa đầy kiến
thức, hiệu quả của việc học với tần suất cao như vậy cao hơn nhiều so với việc học ở trường.
Cô cảm thấy mọi thứ đều ổn, ngoại trừ Loan Niệm.
Lumi giao hết tất cả những việc phải kết nối với Luke cho Thượng Chi Đào và cô đã có ý từ chối nhưng bị Lumi cắt ngang: "Em tuyệt đối không được nói bản thân mình làm không được, đặc biệt là ở trước mặt Luke. Cẩn thận anh ta sẽ tìm HR xử lý thủ tục nghỉ việc của em ngay trong ngày đó."
"Và em phải nghĩ thế này, em thậm chí có thể xử lý một ông chủ như Luke. Trong tương lai, còn có yêu tinh quái thú nào mà em không thể xử lý? Đúng không?" Lumi tẩy não Thượng Chi Đào.
Là dân bản địa Bắc Kinh, cô căn bản không cần lo đến cơm áo gạo tiền, Lumi đi làm chẳng qua chỉ là tìm việc để làm, nếu có thể không phải nhìn thấy khuôn mặt một đống của Loan Niệm, điều đó thật tuyệt.
“Vậy chị làm thế nào xử lý được Luke vậy?” Thượng Chi Đào chân thành hỏi ý kiến.
Lumi cười tủm tỉm: "Chị đâu có xử lý được, cho nên em đi đi! Chị báo lão đại chào hỏi anh ta một tiếng, sau đó em hẵng đi."
...
Thượng Chi Đào run rẩy và gửi tin nhắn cho Loan Niệm trên phần mềm trò chuyện nội bộ: "Xin chào Luke, vì người hướng dẫn của em là Lumi gần đây sẽ làm việc với dự án bên Quảng Châu-Thâm Quyến, vậy nên em sẽ phụ trách việc kết thúc các dự án với phòng kế hoạch, xin hãy chỉ giáo em nhiều thêm."
Cô ngẩng đầu lén liếc nhìn văn phòng của Loan Niệm, anh đang ngồi trước máy tính.
Lòng bàn tay Thượng Chi Đào đổ mồ hôi, một lúc lâu sau, hình đại diện của Loan Niệm mới sáng lên, anh chỉ nói hai chữ: “Đổi người.”
Không có gì ngạc nhiên.
Ngày thứ 6 của tuần đầu tiên đi làm Thượng Chi Đào gặp phải vấn đề nan giải.
Yêu cầu đổi người thì làm sao mà tiếp tục làm đây? Cô gọi điện cho Lumi, nhưng Lumi đã ở trong hộp đêm, hét vào điện thoại với cô: "Em gái ơi! Chị đang nghỉ cuối tuần! Trời sập xuống thì cũng thứ hai mới giải quyết nha!"
"Nhưng..." Thượng Chi Đào chưa kịp nói xong thì điện thoại đã cúp máy, vẫn chưa ký tên nữa, kế toán đang giục ấy.
Thượng Chi Đào tự ngôn tự ngữ rồi nằm xuống bàn rêи ɾỉ. Phải mất một lúc lâu cô mới lấy hết can đảm đứng dậy và cầm tập tài liệu đi đến chỗ Loan Niệm.
Thư ký của anh đã nghỉ, cô không thể nhờ thư ký chuyển lời nên tự mình xông thôi.
Nếu anh ta từ chối ký, mình sẽ đặt tập hồ sơ lên
bàn anh ta và nói rằng tôi không quản nữa!
Nếu anh ta yêu cầu mình từ chức một lần nữa, mình sẽ nói rằng anh không phải là sếp của tôi!
Thượng Chi Đào đã chuẩn bị sẵn hết các kịch bản để đối phó trong lòng, mang theo tâm trạng chịu chết gõ cửa. Nghe thấy âm giọng trầm thấp của anh: "Vào đi."