Chương 5: Tôi khuyên cô nghỉ việc
Loan Niệm không muốn phí lời với Thượng Chi Đào, nói ngắn gọn: “Vào thẳng vấn đề.”
Anh là người như vậy, đơn giản, nhanh chóng, hiệu quả, không muốn lãng phí thời gian và không bao giờ trì hoãn.
Thượng Chi Đào gật đầu rồi nói: "Em đang nghiên cứu dự án của phòng kế hoạch, có một số điều không hiểu, vì vậy muốn thỉnh giáo anh. Nhân tiện ... muốn mời anh làm đối tượng phỏng vấn."
Cô ngồi ngay ngắn, giống như một học sinh chăm chú lắng nghe, ngồi với một tư thế hiếm có, mang theo sự khiêm tốn.
"Chỗ nào không hiểu?"
Lumi nói rất đúng, Loan Niệm sẽ không vì công việc mà làm khó người khác, anh ấy rất nghiêm túc.
Có rất nhiều điều Thượng Chi Đào không hiểu, vì thế cô mở sổ ghi chép của mình ra: "Có thể hỏi từng hạng mục một được không?"
"Được."
Loan Niệm nghiêng người nghe cô nói, anh thấy cô gái này khá thú vị, cô không hề che giấu sự vụng về của mình, sự ngốc nghếch hiện rõ trên mặt, trông cô không giống một người đặc biệt thông minh.
Vậy Tracy là gì của cô ta?
"Là như thế này. Dự án này yêu cầu chi phí sản xuất thử nghiệm. Anh có thể cho biết nó bao gồm những..." Thượng Chi Đào đưa màn hình máy tính xách tay về phía Loan Niệm, dùng đầu ngón tay gõ vào một chỗ.
Ánh sáng từ màn hình chiếu qua đầu ngón tay trắng nõn của cô, phủ lên chúng một chút hồng.
Cô ngước mắt lên nhìn Loan Niệm, nhìn thấy làn da đẹp của anh
“Danh sách thử nghiệm sẽ được đưa ra vào ngày mai.” Ánh mắt Loan Niệm vẫn dán vào màn hình, nhìn những ký hiệu mà Thượng Chi Đào đã viết.
Cô không phải không biết gì cả, ít nhất những cái cô đánh dấu đều có mục đích của nó.
"Ồ, cám ơn."
"Vậy tại sao cần trả trước cho dự án này?" Thượng Chi Đào lật tài liệu sang trang tiếp theo.
"Nhà cung cấp không ứng trước tiền."
"Nhưng công ty yêu cầu quy trình thanh toán không phải như thế ..."
Loan Niệm cầm lấy máy tính, lật sang một trang, ngón tay sạch sẽ gõ nhẹ lên màn hình.
Thượng Chi Đào nhìn thấy trên trang có ghi rằng trong trường hợp đặc biệt, bạn có thể đăng ký quy trình thanh toán phê duyệt đặc biệt.
Thượng Chi Đào đỏ mặt: "Xin lỗi, vừa rồi không nhìn thấy."
"Không sao, lần sau nhìn kỹ."
Lumi nói rằng Loan Niệm rất nghiêm túc khi nói về công việc, Lumi không hề nói dối.
Ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.
Điện thoại của Loan Niệm vang lên, anh bắt máy, âm thanh trong điện thoại không nhỏ.
Thượng Chi Đào nghe thấy tiếng phụ nữ đang khóc ở phía đối diện, sau đó hình như còn nói cô không muốn chia tay.
Oa, khóc thế này, chia tay kiểu này không đẹp rồi.
Những suy nghĩ của cô đều hiện trên khuôn mặt, cô nghĩ lại, không đúng, đây là cuộc sống riêng tư của sếp.
Đột nhiên có một chút xấu hổ.
Loan Niệm nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi, cau mày nói: “Đừng cố lấy số khác gọi nữa.”
Anh cúp điện thoại, nhìn Thượng Chi Đào, còn cô ngồi đấy không biết nhìn vào đâu.
Cô không định tọc mạch đời tư của anh, nhưng có một số chuyện chính là trùng hợp như vậy.
“Cô còn thắc mắc gì không?” Loan Niệm không để ý đến sự xấu hổ của cô, chuyện này không liên quan gì đến anh, anh không có nghĩa vụ phải giúp cô giảm bớt xấu hổ, cho dù là do anh gây ra.
“Có thể xem các báo cáo tóm tắt cụ thể của các dự án này không, không phải vì muốn nghiệm thu, mà là vì em không hiểu gì cả.”
"Tôi sẽ bảo thư ký gửi cho cô sau."
“Vậy thì vẫn còn phỏng vấn muốn làm.” Thượng Chi Đào vụng về, nhưng cô cũng có một phẩm chất rất tốt, đó là sự kiên trì.
Đối với cô, một số việc khi chưa làm sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng khi đã bắt đầu rồi thì không muốn bỏ cuộc.
“Bắt đầu đi” Loan Niệm vẫn ngồi như vậy, khom người về phía trước, hai chân dạng ra, khuỷu tay đặt trên đầu gối, hai tay đan vào nhau, tựa hồ rất có hứng thú với cuộc phỏng vấn của Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào lúc đó không hiểu, đó chỉ là một tư thế ở nơi làm việc, tư thế mà các ông chủ thường có, nhìn thì có vẻ tốt bụng và thân thiện.
Nhưng thực ra Loan Niệm đã thầm mắng Thượng Chi Đào nhàm chán trong lòng.
"Tại sao anh lại đến công ty này?"
“Bố tôi nhờ người đưa tôi vào đây.” Loan Niệm nghiêm túc, anh nói gì cũng như thật, kể cả câu này.
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Thượng Chi Đào, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, cố đoán xem anh đang đùa hay thật, nhưng cô không thể phân biệt được.
"Điều gì ở Lăng Mỹ anh cảm thấy tuyệt vời?"
“Trả tiền rất nhiều.”
"Đúng thật. Lăng Mỹ hào phóng hơn những công ty khác."
Thượng Chi Đào gật đầu, rất đồng ý với câu trả lời của anh, nếu không cô sẽ không thể nhận được mức lương như vậy với trình độ của mình.
"Vậy anh có thích công việc này không?"
"Không thích."
Thượng Chi Đào bị mắc kẹt ở đây, cô muốn biết Loan Niệm có đang nói đùa với cô một lần nữa hay không hay anh thực sự nghiêm túc.
Nhưng Loan Niệm chính là Loan Niệm, khi nghiêm túc thì mặt lạnh như người chết.
Bạn muốn nhìn thấy sự thật từ khuôn mặt của người chết? Mơ đi.
Chỉ là vào lúc này, cô không biết làm thế nào để tiếp tục cuộc phỏng vấn.
Loan Niệm không thúc giục cô, chỉ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Muốn đuổi người đây mà, Thượng Chi Đào hiểu rõ điều này, vội hỏi: “Không thích thì tại sao anh lại ở công ty này?”
"Kiếm tiền và phung phí."
“Vậy anh có thể cho một lời khuyên được không?”
“Cô có chắc là muốn nghe lời khuyên của tôi không?” Loan Niệm nhướng mày hỏi cô.
“Chắc chắn ạ.” Thượng Chi Đào gật đầu.
“Mau tìm công việc khác đi, Lăng Mỹ không thích hợp với cô.” Loan Niệm dừng lại, nghiêm túc nói: “Đây là lời khuyên của tôi dành cho cô.”
Thượng Chi Đào không biết những cuộc phỏng vấn của người khác với các sếp sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào, nhưng những câu trả lời mà cô nhận được khiến cô khó xử.
Cô không thể nói tôi có thể làm, vì trên thực tế cô thậm chí còn không biết liệu mình có thể làm được hay không.
Chỉ là giờ phút này có chút khó xử, mím chặt môi, hốc mắt có chút đỏ lên, sợ rằng mình sẽ bật khóc.
Đó là một ngày của vài năm sau, Thượng Chi Đào nhận ra rằng cô và Loan Niệm ngay từ đầu đã được định sẵn.
Anh luôn cao cao tại thượng, không quan tâm đến mọi thứ.
Cô theo anh từng bước và không ngừng học hỏi từ anh.
Cho và nhận, dạy và học, chưa bao giờ bình đẳng.
Loan Niệm không bất ngờ với phản ứng của cô.
Khi phỏng vấn qua điện thoại, cô chỉ mở miệng nói tiếng xin chào, anh quyết định gác máy cuộc phỏng vấn.
Không phải anh độc đoán, mà là vì người làm quảng cáo phải phải là người biết sự đời và dám liều lĩnh.
“Còn câu hỏi nào nữa không?” Loan Niệm lại hỏi cô.
"Còn."
“Hỏi"
"Tại sao anh nghĩ rằng em không thích hợp ở đây?"
“Đại khái là bởi vì tới thời điểm này cô vẫn muốn hỏi nguyên do vì sao?” Loan Niệm đứng lên: “Danh sách thử nghiệm tôi vừa nói ngày mai sẽ gửi cho cô.”
Thượng Chi Đào thu dọn tài liệu và máy tính, cảm giác được ánh mắt của anh đang nhìn mình.
Cô đứng thẳng người với tư thế ương ngạnh, nhưng vẫn rất lễ phép "Dạ được, cám ơn."
Thượng Chi Đào không dám nhìn anh.
Cô cảm thấy trong mắt Loan Niệm tràn ngập: Cô không được.
Chỉ cần anh chớp mắt, ba chữ này sẽ nhảy ra khỏi mắt anh, sáng rực treo trên đầu cô.
Cô giả vờ bình tĩnh bước ra khỏi văn phòng của anh, trở lại nơi làm việc của mình.
Lumi đã đi rồi, trên bàn để lại mảnh giấy: "Về sớm đi, sau này còn nhiều thời gian cho em tăng ca!"
Thượng Chi Đào không về nhà, cô bật máy tính để viết phản hồi phỏng vấn.
Cô rất trung thực, không hề nói dối một câu.
Đặc biệt là câu: “Luke khuyên tôi nên tìm một công việc mới càng sớm càng tốt, anh ấy nói tôi không thích hợp với nơi này.”
Viết xong, bấm OK.
Cô không có ý thách thức cấp trên, cô thậm chí không biết rằng hồ sơ phỏng vấn không chỉ có bên HR và người hướng dẫn đọc được mà sẽ được gửi đến cho cả lãnh đạo trực tiếp và người được phỏng vấn.
Cô chỉ muốn thành thật, đó là ngày đầu tiên của cô tại Lăng Mỹ, cô không thể nào bịa ra một cuộc phỏng vấn logic, ăn khớp hài hòa được.
Loan Niệm đang định thu dọn đồ đạc rời đi thì thấy hệ thống hiện ra lời nhắc, mở ra thì thấy nội dung Thượng Chi Đào viết.
Cô ta đúng là không có não.
Tracy gọi tới rất nhanh: “Cậu nói với người mới đến rằng cậu làm việc để kiếm tiền và phung phí?”
“Không phải sao?"
"Cậu khuyên người mới từ chức?"
"uh-huh."
“…” Tracy biết Loan Niệm có đức tính gì, cô thở dài: “Cậu có biết là cậu sắp được bổ nhiệm không?”
"Việc em được bổ nhiệm hay không có liên quan gì đến cuộc phỏng vấn không?"
"Nó không liên quan trực tiếp, nhưng cậu phải tôn trọng sự đa dạng trong sử dụng lao động."
"Việc em tôn trọng sự đa dạng trong sử dụng lao động và việc em cảm thấy cô ta không được, có liên quan với nhau không?"
Không nói chuyện được nữa, Tracy bị Loan Niệm làm cho nghẹn họng, im lặng hai giây: “Nếu không phải bởi vì cậu là đàn em của tôi, tôi thật muốn báo lên ban giám đốc, để họ sa thải cậu.”
“Xin mời."
Loan Niệm cúp điện thoại và liếc nhìn phản hồi của Thượng Chi Đào, vừa tức vừa buồn cười.