Chương 3 : Cô đang theo dõi tôi
Thượng Chi Đào ngồi cùng hơn 20 người được chọn trong đợt tuyển dụng sinh viên, trước mặt họ là một bản hợp đồng dày cộp, những người khác đều nghiêm túc xem xét, còn cô thì trực tiếp lật đến trang cuối cùng và ký tên.
Động tác rất nhanh, nhanh đến mức như có vẻ hơi không có đầu óc.
Có gì đáng để xem chứ? Được đến là tốt lắm rồi.
Thượng Chi Đào đích thị rất cảm kích Lăng Mỹ, công ty quảng cáo hàng đầu thế giới sẵn sàng cho cô cơ hội này, bản thân điều đó đã rất tuyệt rồi!
Thấy Thượng Chi Đào ngồi đó đặt bút xuống sau khi ký tên, Lương Tâm thầm nghĩ lòng trung thành của cô gái này đối với công ty thật sự rất cao.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh ngồi đó gõ máy tính, người trợ lý kiên nhẫn trả lời các câu hỏi về hợp đồng với những người khác, cuối cùng sau một giờ cũng xong.
Lăng Mỹ có hệ thống luân chuyển thực tập cho nhân viên mới ra trường, mỗi vị trí được thực tập trong ba tháng, nếu xác nhận ở lại một bộ phận nào đó trong thời gian luân chuyển, thì luân chuyển sẽ kết thúc trước.
Điểm dừng chân đầu tiên của Thượng Chi Đào là phòng Marketing.
Cô gái ở phòng Marketing đến đón tên là Lumi, cô ấy có đôi chân dài và vòng eo thon, nhìn rất mê hồn.
Thượng Chi Đào đi theo sau cô, ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ cơ thể cô ấy.
"Em sống ở đâu?" Lumi thản nhiên hỏi rồi liếc nhìn đôi chân trắng bóng của Thượng Chi Đào, còn có người trắng như vậy.
"Bắc Ngũ Hoàn ạ."
"Tốt lắm, xa thật."
Phòng Marketing nằm ở tầng 15, bên cạnh phòng kế hoạch. Lumi đưa Thượng Chi Đào đến báo cáo với Trương Lãnh, cửa vừa mở, Thượng Chi Đào nhìn thấy người đàn ông “có khí chất” mà cô thấy khi ngồi chờ lúc sáng sớm.
Người đàn ông khẽ ngước nhìn cô, rồi lại cúi đầu xuống.
"Alex, Thượng Chi Đào đến rồi."
Trương Lãnh đứng dậy khỏi bàn làm việc và đưa tay về phía cô: "Chào mừng em, Thượng Chi Đào! "
Thượng Chi Đào hơi bối rối vì sự nhiệt tình của anh, Lumi đứng bên cạnh cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên hẵng vẫn chưa quen đúng không! Sếp Alex của chúng ta rất nhiệt tình."
"Chào anh."
“Không cần phải anh, văn hóa của công ty chúng ta gọi nhau bằng tên tiếng Anh.”
Trương Lãnh chỉ vào Loan Niệm : “Đây là Luke, người phụ trách phòng kế hoạch.”
"Chào Luke." Thượng Chi Đào quay sang Loan Niệm và mỉm cười với anh.
Loan Niệm lại ngẩng đầu nhìn Thượng Chi Đào, nhẹ giọng hỏi Trương Lãnh: "Người mà Tracy bật đèn xanh cho qua à?"
Trương Lãnh gật đầu, không giải thích với Thượng Chi Đào, chỉ vào Lumi và nói: "Đây là thầy của em, công việc của em sẽ do cô ấy phân công. Nếu em gặp bất kỳ vấn đề gì trong công việc, em luôn có thể tìm cô ấy hoặc tìm anh. Buổi trưa hôm nay phòng ban mở tiệc chào mừng nhân viên mới, dẫn em đi làm quen mọi người."
"Cảm ơn Alex."
Loan Niệm đóng máy tính và đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói với Trương Lãnh: "Vậy thì làm như thế đi, đi xem địa điểm thì gọi tôi."
Anh đi vòng qua sô pha, Thượng Chi Đào vội lùi lại một bước nhường đường cho anh.
Cô không thể giải thích tại sao, nhưng cô hơi sợ anh.
Loan Niệm đi ngang qua cô, bóng đen bao phủ cô một lúc rồi biến mất trong nháy mắt.
Lumi nhận thấy sự lo lắng của Thượng Chi Đào, thì thầm với cô: "Đừng nói đến em, chị đã ở đây hai năm còn sợ anh ấy. Đi thôi, bắt đầu ngày đầu tiên nào!"
Thượng Chi Đào theo Lumi tham quan công ty, rất khác so với những gì cô đã tưởng tượng.
Toàn bộ môi trường văn phòng của Lăng Mỹ đều rất nghệ thuật, trong khu vực văn phòng có phòng đọc sách, khu nghỉ ngơi dạng con nhộng, phòng tập thể dục, phòng nghỉ còn có cà phê xay mới và căn tin riêng cho nhân viên.
"Văn hóa công ty của Lăng Mỹ rất cởi mở, giờ giấc làm việc linh hoạt, chỉ cần em hoàn thành công việc, em có nằm ở nhà cũng sẽ không ai quan tâm đến em." , Lumi dừng một lúc rồi nói tiếp “Đây là lời sư phụ truyền lại. Chúng ta ngày nào cũng phải tăng ca, bảy tám giờ tan sở là sớm đấy.”
Thượng Chi Đào nghe thấy vậy liền bật cười, cười như một chú mèo con, rất dễ thương. Lumi tặc lưỡi: "Hi vọng hai ngày nữa em vẫn còn có thể cười."
Sau khi hai người tham quan công ty, đi về phía khu văn phòng, Lumi chỉ vào một dãy văn phòng trong suốt: “Bên kia là văn phòng của mấy sếp, phòng trong góc đó tốt nhất là em nên tránh đi ngang qua, đó là văn phòng của Luke. Những người làm sáng tạo đều có một tính khí kỳ lạ."
“Sáng tạo?” Thượng Chi Đào cuối cùng cũng xen vào.
"Làm ơn, chúng ta là công ty quảng cáo hàng đầu, vì vậy tất nhiên chúng ta phải có những người sáng tạo. Những tác phẩm nổi tiếng của công ty mà em thấy trong nước trong vài năm qua đều do nhóm của anh ấy thực hiện."
"Ồ."
Thượng Chi Đào đi theo Lumi đến nơi làm việc của cô, nơi làm việc của cô rất rộng, các đồng nghiệp bên cạnh cô đều không có ở đó, Lumi nói rằng họ có một cuộc họp báo sau vài ngày nữa, mọi người đã đến hiện trường.
Máy tính văn phòng đã có sẵn, một máy tính để bàn và một máy tính xách tay.
Cô đứng dậy nhường đường cho IT lắp đặt máy tính, dọc đường nhìn quanh khu văn phòng, liếc sang văn phòng của Loan Niệm thì thấy anh đang đứng trước cửa sổ nói chuyện điện thoại, dáng người thẳng đứng, chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu trên người, dù chỉ nhìn từ phía sau nhưng anh vẫn trông rất có khí chất.
Phía sau của anh ấy thân thiện hơn nhiều so với mặt trước.
Loan Niệm dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, đột nhiên quay người lại, cách lớp kính trong suốt của văn phòng bắt gặp ánh mắt chưa kịp dời đi của Thượng Chi Đào
Thượng Chi Đào mặt đỏ bừng, không giải thích được tại sao.
Cô vội vàng cúi đầu giả vờ như không nhìn trộm anh, nhẹ giọng hỏi IT: "Máy tính của tôi lắp ráp xong chưa?"
"Lắp xong rồi, cô thử đi."
Thượng Chi Đào vội vàng ngồi xuống ghế và nép mình vào bàn làm việc.
Cô không cố ý lén nhìn anh, cô tò mò về mọi thứ trong ngày đầu tiên đi làm, và cô chỉ dừng trên bóng lưng anh vài giây.
Cô không biết mình như thế có vô lễ quá hay không, nên ngồi xuống thấp hơn một chút, bật máy tính đăng nhập thông tin đăng ký, kiểm tra hướng dẫn an ninh mạng của công ty, còn hai tiết học trực tuyến bắt buộc cô phải hoàn thành hôm nay.
Loan Niệm đã quen bị phụ nữ nhìn nên không cảm thấy ánh mắt của Thượng Chi Đào có gì lạ, nhưng hành vi ngại ngùng của cô sau đó khiến anh cảm thấy vừa rồi hình như cô đang theo dõi anh.
“Sao vậy?” Người ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Không sao." Loan Niệm đáp, sau đó hỏi: "Buổi tiệc chào đón nhân viên mới tổ chức ở đâu? Cho tôi địa chỉ."
"OK"
Loan Niệm thường không tham gia tiệc tùng của phòng ban, ngoại trừ buổi đón nhân viên mới, cũng chẳng phải anh tình nguyện, mà là yêu cầu bắt buộc của công ty.
Tracy cho rằng đây là văn hóa doanh nghiệp, và các nhà quản lý phải tôn trọng điều này.
Sau khi kết thúc công việc, Loan Niệm lấy chìa khóa xe rời đi, khi bước ra khỏi văn phòng, anh nhìn thấy nhân viên mới tuyển dụng đang đi theo sau Lumi.
“Chào Luke”
"Chào." Loan Niệm gật đầu, liếc nhìn Thượng Chi Đào đang đi theo Lumi.
Thượng Chi Đào lại đỏ mặt khi nhớ lại sự xấu hổ vừa rồi.
Sinh viên mới ra trường trẻ trung, dễ đỏ mặt.
Loan Niệm đột nhiên có chút thất vọng về công ty, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc là đến lúc ra chợ lao động tuyển sỉ nhân viên rồi? Nhưng anh cũng chỉ nghĩ vậy, cùng bọn họ đi đến thang máy, bước vào.
Trong thang máy rộng rãi, tấm gương trong suốt phản chiếu rõ ràng hình ảnh của ba người, để thể hiện phong thái của người thầy, Lumi quyết định phá vỡ sự bối rối: "Anh đi đâu thế?" Là cô gái Bắc Kinh, vừa mở miệng là đậm chất dân bản địa, chưa kể còn rất vui vẻ.
Thượng Chi Đào mím chặt môi để ngăn bản thân bật cười.
"Thanh yến."
"Thật trùng hợp, bọn em cũng đi." Lumi mỉm cười với Loan Niệm trong gương thang máy, anh ghét kiểu xã giao nhàm chán này, anh im lặng không nói nữa.
Lumi cảm thấy quá mất mặt, lén liếc anh một cái.
Khi ra khỏi thang máy, họ đi tìm ô tô của mình, sau khi lên xe, mới nói với Thượng Chi Đào: "Anh ta là như vậy, mọi người đều sợ anh ấy."
"Nhìn ra ạ" Thượng Chi Đào xòe hai tay về phía Lumi: "Em toát mồ hôi lạnh rồi này. Em nhớ ra rồi, anh ấy là người phỏng vấn vòng thứ 3, nhưng anh ta không nói lời nào. "
"Thật ư, vậy anh ta phỏng vấn cái gì?"
Thượng Chi Đào lắc đầu: “Em không biết nữa”
Hai người đang nói chuyện, một chiếc ô tô lao vυ't đi trước mặt, bóng người trong xe trong nháy mắt lướt qua.
Lumi nhún vai: "Mặc dù anh ta mặt cứ như bị liệt ấy, nhưng tmd(1) thật sự là không tệ."
Thượng Chi Đào cuối cùng không thể nhịn, cười thành tiếng.
tmd(1) : Câu chửi tục.