Chương 24: Có liên quan đến lý tưởng tuổi thanh xuân
Đường Khả cũng không phải là người quá khó tiếp xúc. Sau khi vào phòng cất hết những thứ mang theo người, hắn liền đi ra ngoài rồi ngồi xuống chung một cái chiếu với Lâm Tịch ở bên ngoài, nói chuyện với nhau.- Ngươi thật sự không biết gì về hệ thống xây dựng quân đội của đế quốc Vân Tần chúng ta?
Lâm Tịch tò mò muốn biết biên quân rốt cuộc là nơi như thế nào, nhưng Đường Khả lại rất kinh ngạc khi nghe Lâm Tịch nói mình không biết gì cả.
- Đừng cho rằng ta là Thiên Tuyển thì biết rất nhiều thứ. Ta đã nói với ngươi rồi, ta còn không biết vì sao mình lại được tiến cử đến đây, phụ thân ta chỉ là một thương nhân bình thường.
Lâm Tịch dùng tay xoa bắp chân hơi đau nhức, nói:
- Cho nên đừng nói đến hệ thống xây dựng quân đội, ngay cả quan tước lớn bé thế nào ta cũng không biết. À, ta có biết người cao nhất ở một trấn được gọi là Tổng trấn, sau đó là Lăng đốc, Tỉnh đốc...hết rồi.
- Ngoài hệ thống xây dựng quân đội ra, ta còn biết đế quốc Vân Tần có phân tám ti.
Đường Khả cũng lấy tay xoa bắp chân mình như Lâm Tịch, cố gắng để cho tâm tình bình tĩnh hơn, dường như không có trường đao bên người nên hắn hơi khó chịu, người cứ ngọ nguậy liên tục.
- Quân đội đế quốc Vân Tần chúng ta chia ra làm ba hệ thống: Trung Châu vệ, quân địa phương và biên quân.
Người thiếu niên cao gầy này lúc nói chuyện vô cùng dứt khoát, vừa nói vừa chỉ cho Lâm Tịch thấy những chỗ đã hiểu sai:
- Nếu như nói một cách chính xác, biên quân chính là những vùng đất quân đội đế quốc trú đóng và trấn thủ, không thể nói đó là nơi nào được.
Lâm Tịch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu cách nói này rồi.
Đường Khả trầm ngâm, nói:
- Đế quốc Vân Tần chúng ta dùng võ lập quốc, quyền thế của quân đội vô cùng lớn. Trung Châu vệ là quân đội trấn giữ hoàng thành Trung Châu, do hoàng thượng trực tiếp khống chế. Quân địa phương và biên quân không khác nhau nhiều lắm, chẳng qua do nơi trú đóng không giống nhau.
- Là vì nơi biên quân trú đóng vô cùng nguy hiểm, nên mới dẫn đến có hai cách gọi là quân địa phương và biên quân sao?
- Đúng vậy.
Đường Khả nhìn Lâm Tịch, hỏi ngược lại:
- Ngươi có biết tại sao những Biên Man chúng ta phần lớn để đầu trọc lóc, hơn nữa dáng người hơi cong không?
Lâm Tịch chân thành nhìn Đường Khả, lắc đầu:
- Thật sự ta rất muốn biết, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao.
Đường Khả điềm nhiên nói:
- Bởi vì tóc dài rất vướng víu, chỉ cần chạm vào đồ vật là sẽ phát ra âm thanh này nọ, về việc dáng người bọn ta hơi khom là vì từ nhỏ đã phải làm một số việc nặng không hợp với tuổi. Ở biên quân chính là như thế, còn có một số người khom người lâu ngày nên đã trở thành thói quen, bởi vì dáng người ngươi càng khom xuống thì lúc đánh trận sẽ càng dễ dàng tránh tên bắn lén hơn. Ngoài ra, vì thương vong ở biên quân rất lớn nên ngoại trừ binh sĩ chính quy được phái tới hàng năm, chúng ta còn thu nạp các lưu dân hay kẻ tù tội...nguyên nhân có nhiều người muốn gia nhập biên quân cũng rất đơn giản, luật pháp đế quốc Vân Tần chúng ta không kể xuất thân ngươi ra sao, chỉ cần ngươi có nhiều chiến công là có thể kiến công lập nghiệp đấy.
Lâm Tịch nhíu mày:
- Nói như vậy, thế cục đế quốc Vân Tần chúng ta không hề bình tĩnh như bên ngoài?
- Đế quốc Vân Tần chúng ta có ba biên quân lớn: Bích Lạc biên quân, Thiên Hà biên quân, Long Xà biên quân.
Đường Khả nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng giải thích:
- Năm mươi năm trước Trương viện trưởng một đêm chém ba mươi tên đại tướng quân Tây Di, còn đẩy lùi Tây Đi Thập Ngũ Bộ* về phía tây lăng Bích Lạc. Nhưng mà trong năm mươi năm nay, mấy bộ lạc Tây Di đó đã trở thành giặc cỏ, cứ đến mùa đông hàng năm lại xua quân xuống lăng Bích Lạc, hơn nữa cứ điểm của bọn giặc cỏ này lại ở tận phía tây xa xôi, trong lãnh thổ cổ quốc Đường Tàng. Mấy năm gần đây, có vài quân nhân và cao thủ của cổ quốc Đường Tàng liên tiếp xuất hiện gần lăng Bích Lạc, giao thủ với Bích Lạc biên quân, tuy bên ta cũng có thương vong nhưng vì hai bên e ngại thực lực nhau nên cũng không dám vạch mặt, cuối cùng cũng là hao binh tổn tướng thôi. Về phần Long Xà biên quân, biên quân này trú đóng ở hướng đông sơn mạch Long Xà, bên trong khu vực ấy có rất nhiều bộ lạc hung dữ còn chưa được khai hóa, ta vẫn thường gọi họ là huyệt man. Ngươi sẽ hỏi ta Thiên Hà biên quân như thế nào đúng không? Chỗ trú đóng của đội biên quân này tương đối nổi tiếng, chính là núi Thiên Hà vốn thuộc về nước Nam Ma, nhưng sau đó đã bị Trương viện trưởng và mấy người Hạ phó viện trưởng chiếm lấy trong chiến dịch đẩy lui binh nước Nam Ma. Một vài năm sau, nước Nam Ma tiến hành cải cách, nay đã biến thành vương triều Đại Mãng. Trong mười năm nay, Long Xà biên quân trực tiếp trú đóng ở Hắc Thủy Trạch và đã có nhiều lần giao chiến với quân đội vương triều này.
- Nói như vậy cả ba hướng tây - nam - đông đế quốc chúng ta đều có kẻ địch nhòm ngó, vậy hướng bắc thì sao?
Khi nghe Đường Khả nói đến Long Xà biên quân, Lâm Tịch cau mày lại, bởi vì trấn Lộc Lâm của hắn không cách xa sơn mạch Long Xà lắm.
- Hướng bắc đế quốc Vân Tần chúng ta là một vùng trời đông băng tuyết bao phủ, đừng nói chi đến quân đội bình thường không thể hành quân qua khỏi sơn mạch Đăng Thiên, nơi đó còn được chính học viện Thanh Loan trấn thủ đấy, cho nên không cần lo lắng. Nhưng ba nơi còn lại lại làm hao tổn rất nhiều nhân lực và tài lực đế quốc Vân Tần chúng ta, hơn nữa địa hình và khí hậu ở đó còn rất hiểm trở và khắc nghiệt, khiến cho biên quân đế quốc Vân Tần chúng ta không thể nào xâm nhập được, nên không thể nào thanh trừ hoàn toàn bọn giặc cỏ Tây Di hay huyệt man ở sơn mạch Long Xà. Những năm gần đây, bề ngoài thì đế quốc Vân Tần chúng ta trông rất cường thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp nhưng thực tế ba hướng lại bị vây công, chỉ có những người ở biên quân mới biết tình hình đế quốc còn khó khăn hơn mười năm trước rất nhiều.
- Nói cách khác trấn Lộc Lâm ta ở có thể an bình như bây giờ cũng là nhờ máu của các biên quân, lưu dân và kẻ tù tội đã đổ xuống?
Ánh mắt Lâm Tịch nhìn Đường Khả bây giờ thêm vài phần kính phục, nói:
- Thật không ngờ ngươi biết nhiều như vậy, có thể giải thích một cách cặn kẽ.
Bỗng nhiên Đường Khả biến sắc, buồn thảm lắc đầu:
- Nhỏ tuổi như ta làm sao có thể biết nhiều như vậy, còn chưa có kinh nghiệm chiến trận gì thì sao có tư cách phát hiện và bàn luận tình hình đế quốc Vân Tần mười năm trước và bây giờ.
Lâm Tịch quay đầu nhìn vào phòng Đường Khả, hắn không khỏi nghĩ tới thanh trường đao màu đen và trường cung kia.
- Là huynh trưởng ta nói cho ta biết, huynh ấy tên Lưu Ngũ Nguyệt, xuất thân từ một học viện không tên không tuổi. Huynh ấy dạy cho ta rất nhiều, không có huynh ấy ta chưa chắc sống được đến bây giờ, càng không có cơ hội đến đây.
Đường Khả nhìn chằm chằm đôi giày vải đã rách nát của mình, chậm rãi nói.
Lâm Tịch gật đầu, hỏi:
- Ngươi đến từ biên quân nào?
- Bích Lạc biên quân, trấn thủ phía đông sát với hồ Kinh Thiên.
- Ngươi không lớn hơn ta lắm, sao có thể ở đấy được?
Lâm Tịch nhìn Đường Khả, ôn hòa nói: TruyenHD
- Dĩ nhiên nếu ngươi không muốn trả lời câu hỏi này cũng không sao cả.
Đường Khả lắc đầu, nói:
- Không có gì không thể nói. Ở mỗi biên quân đều có nhân viên không phải là binh lính đi theo phụ trợ sinh hoạt hàng ngày, phụ thân ta là "bị lương" chuyên hỗ trợ chuẩn bị quân lương khi hành quân, mẫu thân ta là "thành y" chuyên tu bổ quần áo và áo giáp, bọn họ đã chết trong một trận chiến giặc cỏ đánh lén ban đêm, sau đó ta dĩ nhiên trở thành một thành viên của Bích Lạc biên quân.
Lâm Tịch yên lặng nhìn Đường Khả trong chốc lát, đột nhiên chân thành nói:
- Ngươi có thể ở trong biên quân rồi được tiến cử tới tham gia nhập thí học viện Thanh Loan, nhất định không dễ dàng.
Những lời này lúc nói rất đột ngột, nhưng hai người thiếu niên đang khoanh chân ngồi dưới đất này tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ và tâm tình của đối phương, nên lúc nói chuyện lại không muốn giấu diếm điều gì. Đường Khả gật đầu, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng như vô hồn, nhìn vào căn phòng mình sẽ ở sau này, nói:
- Có hai lần tiểu đội chúng ta chỉ còn lại ta và một người...lần đầu tiên cả hai trúng tên hôn mê, lần thứ hai thì ta tựa vào lưng huynh trưởng ta ngất đi, vốn người còn sống phải là huynh ấy, nhưng hết lần này tới lần khác lại là ta. Bích Lạc biên quân chúng ta có một câu nói: "một lần còn sống một mình thì không sao cả, nhưng hai lần liên tục chỉ còn ngươi sống sót thì mạng của ngươi thật quá dài, là ôn thần, ta mà đi với ngươi kiểu nào cũng chết trước.", cho nên bọn họ tặng danh sách tiến cử vào học viện Thanh Loan cho ta, mục đích cũng là đuổi ta đi.
- Không trách được ngươi nhất định phải giữ lại đao và cung tên của huynh trưởng mình.
Lâm Tịch không nhịn được vỗ vỗ bả vai Đường Khả, nhất thời không nói thêm gì nữa.
Đường Khả duỗi thẳng tay chân, lưng tựa vào lan can hành lang gấp khúc. Hắn phát hiện khi cùng với Lâm Tịch ngồi trên sàn hành lang này, tâm tình của hắn như đã buông lỏng và có cảm giác dễ chịu trước nay chưa có, tựa hồ trên người Lâm Tịch có một cỗ ma lực an tĩnh vô hình, có thể giúp người khác tạm thời dỡ gánh nặng trên người xuống. Hắn quay đầu nhìn vào hai mắt Lâm Tịch, đó là một đôi mắt trong veo không thấy đáy, không có bất kỳ danh lợi nào.
- Ta cứ tưởng ngươi gọi ta ra nói chuyện phiếm là để hỏi mấy việc liên quan đến tu hành đấy.
Đường Khả cảm thấy cảm xúc của mình bây giờ rất khó diễn tả bằng lời được, do dự một hồi rồi nói như thế.
Lâm Tịch lắc đầu, cười nói:
- Hiện giờ ta không có gì phải gấp gáp, nếu đã tiến vào học viện rồi thì chắc chắn học viện sẽ dạy ta mấy thứ đó, ta tin trình độ của học viện còn lợi hại, chính xác hơn ngươi nhiều.
- Ngươi thật sự hơi đặc biệt đấy, không trách có thể vào Thiên Tuyển được.
Đường Khả cũng không nhịn được, nở một nụ cười hiếm thấy rồi nói:
- Ta nói chuyện của ta rồi, ngươi thì sao? Sao ngươi còn không biết mình được tiến cử mà đi tới đây được?
- Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta tin là được rồi.
Lâm Tịch tự nhiên nói một câu rất mơ hồ, rồi buồn rầu nói tiếp:
- Ta vốn đang an bình sống ở trấn Lộc Lâm, đột nhiên một ngày kia có thiếu nữ nhỏ hơn ta một hay hai tuổi gì ấy hỏi ta rất nhiều vấn đề, sau đó có một chiếc xe ngựa tới nhà chuyển lời của Lăng đốc, nói ta phải nhất định tham gia nhập thí.
Đường Khả cau mày lại, nói:
- Vậy chắc có đại nhân vật nào đó coi trọng ngươi, nếu không chỉ dựa vào một tên Lăng đốc thì cho dù họ có quyền tiến cử, nhất định sẽ tiến cử con cháu mình.
Lâm Tịch cười cười:
- Lưu bá đánh xe ngựa chở ta tới đây nói rằng mấy tiểu nhân vật như chúng ta nếu gặp những chuyện nghĩ mãi không ra thì đừng nghĩ nữa, nó không đáng để "đầu tư" như thế.
Đường Khả cũng cười lên. Hai người trẻ tuổi cứ thế ngồi dưới đất, cảm nhận tâm tình của đối phương, nở những nụ cười hiền hòa và chân thành.
Một lúc sau, Lâm Tịch huých cánh tay Đường Khả một cái, nói:
- Ngươi bây giờ là đệ tử học viện rồi, sau này có tính toán gì không? Hay là muốn đi biên quân kiến công lập nghiệp?
Đường Khả dứt khoát lắc đầu:
- Không! Ta đã hứa với huynh trưởng là phải sống tốt hơn. Thật ra ban đầu ta muốn vào khoa Văn Trì, bởi vì huynh trưởng ta lúc còn sống có nói rằng đế quốc Vân Tần bây giờ phải chú trọng an dân hơn là dồn tâm lực cho biên quân. Nhưng bây giờ lại vào khoa Chỉ Qua...nếu như sau này tốt nghiệp học viện, ta nghĩ ta sẽ bắt đầu từ một tên Tổng trấn.
- Còn ngươi?
Đường Khả nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi có tính toán gì không?
- Ta không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng nếu như nói mục tiêu thì...
Lâm Tịch nhíu mày lại, nói:
- Ta muốn tới đằng sau sơn mạch Đăng Thiên nhìn một chút.