Một luồng điện chưa từng có giống như một con rắn bò quanh toàn thân Bạch Vũ Ngưng, thanh âm rêи ɾỉ của cô dần trở nên đứt quãng "Ai, a, anh chọc vào tử ©υиɠ rồi, đừng động nữa! Sắp hỏng rồi!"
"Đâm đến miệng tử ©υиɠ mới thỏa mãn được em" Tần Lãm cố ý dùng sức đâm vào cái miệng mềm mại một cách kịch liệt hơn.
"Cái tử ©υиɠ này sinh ra là để sinh con cho ca ca đúng không? Ngoan, chờ chút nữa ca ca sẽ bắn tinh đầy trong đó để làm cho em có thai được chứ!"
"Ôi không được, anh không thể bắn vào, em không thể mang thai, oa oa oa..."
Thân thể trắng nõn của Bạch Vũ Ngưng dần trở nên hồng nhuận đung đưa kêu gào, dươиɠ ѵậŧ lớn cứng rắn đem âʍ ɦộ non nớt hồng phớt luân chuyển ra vào, lôиɠ ʍυ dày cứng dính ở trên môi âʍ ɦộ gây ra cảm giác ngứa ran kɧoáı ©ảʍ.
Nỗi đau khi phản bội bạn trai dày vò Bạch Vũ Ngưng, cô chỉ có thể không ngừng cố gắng tưởng tượng người trước mặt mình chính là Hạ Lan Thác, cô bàng hoàng kêu lên “Lan Thác ca ca, anh nhẹ chút, anh đừng đâm mạnh quá. … sẽ hỏng mất, sau này em còn muốn sinh cho anh một đứa con nữa..."
"Chết tiệt, mở mắt ra nhìn xem ai đút cho em ăn!" Tần Lãm tức giận đến tát Bạch Vũ Ngưng một bạt tai, anh nhéo cằm bắt cô nhìn thẳng vào mình, đũng quần hung hăng không ngừng thúc mạnh.
Trong lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hậu huyệt của Bạch Vũ Ngưng đột nhiên co rút co rút, phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, cô nhìn rõ ràng người trước mắt, đau đớn đến chảy nước mắt "Ôi, em bị anh làm cho cao trào rồi. Tần Lãm ca ca, không, không, không, dừng lại ngay!"
Tần Lãm tiếp tục thao âʍ ɦộ non nớt đang co giật của cô không thương tiếc, sau hàng chục cú thúc mạnh bạo như vũ bão, cuối cùng một dòng tϊиɧ ŧяùиɠ đặc quánh cũng lọt vào sâu trong âʍ ɦộ và phun vào miệng tử ©υиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tràn vào tử ©υиɠ như thể nó sẽ làm bỏng dạ dày của Bạch Vũ Ngưng.
"Hức, đừng vào..." Bạch Vũ Ngưng nằm trong l*иg ngực của Tần Lãm và kêu lên thảm thiết.
Sâu khi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ hung hãn tràn đầy bụng dưới của cô, Tần Lãm cay đắng thì thầm "Mẹ kiếp, em muốn sinh con cho Hạ Lan Thác, lại không muốn sinh con cho anh? Ha ha, mở mắt ra nhìn cho kỹ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ai đang lấp đầy tử ©υиɠ của em."
Bạch Vũ Ngưng ngẩn người cúi đầu, nhìn âʍ ɦộ sưng đỏ của mình, kiều diễm thở dốc.
Một lúc lâu sau, dươиɠ ѵậŧ to của Tần Lãm cuối cùng cũng bị lôi ra khỏi lỗ bằng một tiếng “bô”, dâʍ ɖị©ɧ và tϊиɧ ŧяùиɠ trộn lẫn cùng trượt ra ngoài, cảnh tượng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác của Bạch Vũ Ngưng.
Sự tỉnh táo của cô đã trở lại sau cuộc làʍ t̠ìиɦ điên cuồng, cuối cùng cô nhận ra rằng mình thực sự được Tần Lãm chiều chuộng và trở thành một con cɧó ©áϊ thèm khát dươиɠ ѵậŧ của anh.
"Tại sao anh lại làm như vậy với tôi..." Bạch Vũ Ngưng ngước mắt nhìn Tần Lãm, đôi mắt đỏ hoe run rẩy trào ra nước mắt.
“Bảo bối, chính em đã cầu xin anh yêu thương em, nói xong còn không thừa nhận sao?” Tần Lãm nhéo cằm của cô, hung hăng như sói hôn lên môi cô.
Bạch Vũ Ngưng bị anh hôn đến mức chỉ cảm thấy bị xâm phạm thống khổ, trong nháy mắt nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi xuống "Anh tại sao biến thân thể của tôi thành bộ dáng đĩ thõa như vậy... Tôi, tôi yêu Thác ca ca như vậy... Tại sao anh lại hủy hoại tôi như vậy..."
"Không phải anh đã nói rồi sao, bởi vì, anh yêu em."
Tần Lãm lại thốt ra ba từ "Anh yêu em", đầy thú tính và rất vô nhân đạo.
"Tần Lãm? Vũ Ngưng?"
Lại có tiếng gõ cửa và giọng nói của Hạ Lan Thác, Bạch Vũ Ngưng thực muốn chết ngay lập tức.
Tần Lãm vén quần lên, giúp Bạch Vũ Ngưng, người đã mềm nhũn vì cuộc làʍ t̠ìиɦ quá mức mạnh bạo, mặc qυầи ɭóŧ vào, thu dọn gọn gàng rồi dìu cô đi ra ngoài.
Mở cửa ra, anh nghiêm túc nói với Hạ Lan Thác "Lan Thác, Vũ Ngưng nấu ăn nóng đến mức chóng mặt, hơn nữa đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong. Tôi đỡ cô ấy trở về phòng ngủ nghỉ ngơi."
"Ừm."
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hạ Lan Thác là một đôi mắt đen như mặt biển mùa đông, ánh sáng trong mắt khẽ chuyển động, nhẹ nhàng quét qua hai người.
Bạch Vũ Ngưng xấu hổ cúi đầu, mặt dán vào quần áo của Tần Lãm, đôi mắt cô sẽ tỏa sáng mỗi khi nhìn thấy bạn trai Hạ Lan Thác của mình, nhưng bây giờ cô không dám đối mặt với anh nữa.