Trong khi bạn trai vẫn ân cần hỏi thăm cô xem có chuyện gì, cô lại có thể buông thả đến mức đạt cực khoái khi bị dươиɠ ѵậŧ của người người con trai khác càn quấy trong âʍ ɦộ mình, trong lòng cô không khỏi nảy sinh một cảm giác tội lỗi to lớn.
"Vũ Ngưng? Em sao vậy?" Giọng nói của Hạ Lan Thác ngoài cửa trở nên gấp gáp hơn.
"Làm sao bây giờ... Tôi thật bẩn... Thác ca ca sẽ không muốn tôi nữa..." Bạch Vũ Ngưng tuyệt vọng đến đồng tử giãn ra, đôi mắt ngập nước như sắp khóc.
"Chậc chậc, nhìn bộ dạng đáng thương của em kìa, để anh giúp em xử lý."
Tần Lãm cuối cùng cũng quay đầu lại và hét lên một cách nghiêm túc với người bạn tốt cách một cánh cửa "Thác, tôi đang giúp Vũ Ngưng nấu ăn, cô muốn cho cậu một bất ngờ, vừa rồi cô ấy trượt chân ngã, không sao cả, nhà bếp đang lộn xộn nên đừng vào.”
"Ồ."
Hạ Lan Thác bình tĩnh đáp lại "Cô ấy không sao là tốt rồi, nhanh lên đi, không cần quá vất vả đâu, mọi người đều đói cả rồi."
Dứt lời, Hạ Lan Thác liền bước chân rời đi.
Bạch Vũ Ngưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác hối hận cùng áy náy cực lớn, âʍ ɦộ cô vẫn còn lưu lại dư vị kɧoáı ©ảʍ tê dại nhắc nhở cô rằng bản thân mình có bao nhiêu dơ bẩn. Không để Bạch Vũ Ngưng kịp nghĩ nhiều, Tần Lãm phía sau lại tiếp tục đưa đẩy hông.
“Cậu ta đi rồi, tiểu da^ʍ nữ, em có thể tiếp tục rêи ɾỉ cho anh nghe.” Tần Lãm ác ý liếʍ hôn lỗ tai của Bạch Vũ Ngưng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.
"Không, tôi không phải đĩ điếm… đều là tại anh…… a, Tần Lãm, anh là đồ tồi! Cầm thú! Cút đi… đừng chọc tôi nữa."
Bạch Vũ Ngưng ngước chiếc cổ thiên nga trắng nõn, khuôn mặt ngây thơ không che giấu được vẻ xuân sắc nồng đậm, núʍ ѵú mẫn cảm cọ vào lớp vả áo ngứa ngáy không chịu nổi, âʍ ɦộ trống rỗng sau khi đạt cực khoái lại bị dươиɠ ѵậŧ to lớn của Tần Lãm kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng, lỗ nhỏ đáng thương chỉ còn biết tuyệt vọng mặc cho cây gậy khổng lồ tàn phá mạnh mẽ đến phun nước lần thứ hai.
Thật tuyệt…Nỗi niềm cảm thán xấu xa dần dần xâm chiến trong lòng Bạch Vũ Ngưng, cô thầm mong muốn dươиɠ ѵậŧ lớn đâm thật mạnh vào âʍ ɦộ của mình, nhưng tất cả chỉ là nỗi niềm thầm kín, lý trí của cô vẫn cho rằng mình đang bị người đàn ông ép buộc thừa hoan...
Không, không, Bạch Vũ Ngưng nhanh chóng đè ép ý nghĩ dâʍ đãиɠ trong lòng, cô không thể cứ như vậy bị kéo xuống vực thẳm của tìиɧ ɖu͙© được.
"Thả tôi ra, ô ô, Tần Lãm..." Bạch Vũ Ngưng ưỡn người ra sau, mềm mại thở hổn hển nằm ở trước bàn ăn, đáng thương cầu xin "Tôi yêu Thác ca ca, tôi không thể phản bội anh ấy…."
Nghe tiếng van xin từ cô gái, thắt lưng nam nhân đột nhiên ngừng động, mày nhíu lại, trong mắt xẹt qua một tia âm trầm.
"Em yêu Hạ Lan Thác nhiều đến vậy sao? Cậu ta có gì tốt chứ?" Anh không thể so sánh với cậu ta về điều gì cơ chứ.
"Cậu ta không thèm để ý em, ngay cả bổn phận của bạn trai cũng không có làm tròn!" Tần Lãm không nhịn được chế giễu.
Bạch Vũ Ngưng vẫn không có trả lời.
Tần Lãm tức giận đẩy lớp vải qυầи ɭóŧ của Bạch Vũ Ngưng sang một bên, để cho âʍ ɦộ nóng ẩm trực tiếp dính vào đại dươиɠ ѵậŧ, để cô cảm nhận chân thực được sự cứng rắn và nóng bỏng đến từ gậy lớn của anh.
Côn ŧᏂịŧ mập mạp nổi đầy gân xanh dữ tợn, không nhịn được mà nảy tới nảy lui nhưng Tần Lãm vẫn bất động.
"A ha, nóng quá… tôi không thể…" Da thịt mẫn cảm trực tiếp chạm vào dươиɠ ѵậŧ lớn khiến Bạch Vũ Ngưng rùng mình một cái, nhưng chỉ một giây sau cô không còn cảm giác được sự công kích đến từ dươиɠ ѵậŧ nữa, âʍ ɦộ nhỏ bị chơi đến sưng đỏ bỗng mất đi sự xoa nắn của gậy lớn mà cô đơn không chịu nổi "Ngứa... ngứa quá nóng..."
Gậy thịt to nóng hổi dán vào miệng nhưng không nhúc nhích, cảm giác ngứa ngáy quyến rũ khiến Bạch Vũ Ngưng vốn đã chìm đắm, nhất thời hoàn toàn mất đi lý trí ‘’Tại sao gậy lớn không nhúc nhích, ngứa quá, khó chịu quá, động đi..."
"Muốn anh động sao? Cầu xin đi, mau umở miệng cầu đại dươиɠ ѵậŧ đi."