Tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Bạch Vũ Ngưng giống như tiếng của một đứa trẻ bị bắt nạt khiến Tần Lãm trong lòng cảm thấy thương hại.
Đồng thời, một ham muốn bạo lực muốn tra tấn và tàn phá cô lại càng bùng cháy dữ dội trong anh.
Tần Lãm nâng khuôn mặt đẫm lệ của Bạch Vũ Ngưng Nên, dùng ngón cái thô ráp lau đi nước mắt trên má cô rồi đưa lên đầu lưỡi liếʍ nếm qua vị mặn, anh trầm giọng nói “Ngu xuẩn, đương nhiên là bởi vì anh yêu em."
Những lời tỏ tình dịu dàng ngọt ngào nhưng lại phát ra từ miệng Tần Lãm khiến Bạch Vũ Ngưng không khỏi run sợ.
Bạch Vũ Ngưng vốn là bông hoa cao lãnh, trước đây cô thậm chí còn không thèm nhìn Tần Lãm đến lần thứ hai.
Tần Lãm vẫn nhớ lần đầu tiên anh và Hạ Lan Thác đến xem buổi biểu diễn của Bạch Vũ Ngưng tại cuộc thi piano, trong khán phòng, anh chạm vào khuỷu tay của Hạ Lan Thác, nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ Ngưng trên sân khấu và hỏi Hạ Lan Thác "Cậu nghĩ gì về cô gái này?"
Hạ Lan Thác ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, lạnh lùng nhận xét "Tay nghề và kỹ thuật rất điêu luyện. Có thể nghe ra là đã khổ công rèn luyện rất nhiều, dẫu vậy thì thanh âm quá đều đặn, thiếu đổi mới."
Tần Lãm cười lạnh, ham muốn tìиɧ ɖu͙© của anh rất mạnh, điều anh nghĩ vào lúc này không phải là nghệ thuật chơi đàn của Bạch Vũ Ngưng, mà là làm thế nào để sử dụng dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh xâm nhập vào cơ thể cô, khiến cô hét lên, một cô gái xinh đẹp tao nhã và sạch sẽ như vậy nếu nằm dưới thân anh để anh tùy ý thao làm thì không biết còn giữ được bộ dáng kiêu kỳ như vậy không, chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến dươиɠ ѵậŧ dưới đũng quần anh cương cứng.
"Trong vòng ba ngày, tôi sẽ hạ gục cô ấy." Tần Lãm mạnh dạn nói với Hạ Lan Thác.
Hạ Lan Thác liếc xéo bạn mình, nhếch mép cười "Tự tin như vậy? Tôi nghe nói Bạch Vũ Ngưng rất kiêu ngạo. Rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ để ý đến họ. Cô ấy chỉ quan tâm đến nghệ thuật thuần túy mà thôi.. .Trong học viện nghệ thuật còn truyền nhau là Bạch Vũ Ngưng kiêu ngạo tựa băng thanh ngọc khiết, cô ấy chính là mỹ nữ hiếm có trong học viện nghệ thuật của họ không bị bụi trần thế gian làm ô nhiễm.”
“Vậy sao.” Tần Lãm trong mắt lửa dục, băng thanh ngọc khiết thì sao chứ, thứ anh có nhiều nhất chính là thủ đoạn, chẳng lẽ còn sợ không dụ được cô trầm luân trong bụi trần sao? Sau này anh sẽ để bụng cô tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.
Tần Lãm vừa giàu có vừa đẹp trai, lại thành thạo trong việc yêu đương, đối với nữ sinh anh luôn quà cáp hào phóng, tấn công quyết đoán… Anh ta tự tin rằng từ trước đến nay chưa từng có nữ sinh nào mà không bị hạ gục dưới chân của mình.
Chỉ tiếc là Bạch Vũ Ngưng chính là ngoại lệ của anh, trong ba ngày qua, dẫu cho Tần Lãm mạnh mẽ tấn công nhưng cuối cùng vẫn bị Bạch Vũ Ngưng từ chối một cách lịch sự màkiên quyết. Cả việc giúp anh dụng công giúp cô có cơ hội biểu diễn tại Phòng hòa nhạc Vienna cũng không gây ấn tượng gì với cô.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tần Lãm không thể hạ gục một người con gái trong vòng ba ngày.
Bạch Vũ Ngưng này thực sự không phải kiểu con gái bình thường, chẳng lẽ là tiên nữ từ trên trời giáng trần sao?
Ngay khi Tần Lãm thất vọng tràn trề và tự suy nghĩ lại về chiến lược tấn công của mình thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra khiến anh càng thất vọng và sốc hơn…
Vào buổi sáng ngày thứ ba, Bạch Vũ Ngưng đi theo Hạ Lan Thác đến nhà ăn, tại bàn ăn, Hạ Lan Thác đã giới thiệu với mọi người, Bạch Vũ Ngưng chính là người yêu mới của anh.
Khóe môi Hạ Lan Thác hơi cong lên, ánh mắt nhàn nhạt tựa hồ vô tình liếc nhìn Tần Lãm.
Bạch Vũ Ngưng đưa tay nắm chặt lấy ống tay áo của Hạ Lan Thác, thực sự giống như cô con dâu nhỏ ngoan ngoãn của anh, cô cúi đầu, dái tai trắng như ngọc đỏ bừng vì xấu hổ và căng thẳng, run rẩy ngước mắt lên nhìn Hạ Lan Thác, trong đôi mắt đẹp của cô dễ dàng nhìn thấy tình cảm mới chớm nở ngập tràn.
Cái quái gì vậy? Làm thế nào mà Hạ Lan Thác có thể theo đuổi cô? Cô gái nhỏ luôn tỏ ra lạnh như băng trước mặt anh, nhưng lại dịu dàng như vậy trước mặt Hạ Lan Thác?
Tần Lãm tức giận đến mức suýt nữa nổ tung tại chỗ, nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh và nói lời chúc mừng hai người họ.