Trăng sáng treo trên cao, trong núi yên ắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang vọng trong cây cỏ, là nơi thanh tịnh thích hợp nhất cho đệ tử Phật giáo tĩnh tâm. Gió núi mát mẻ thổi qua, đuổi đi cái nóng bức của mùa hè, lại đuổi không được cái nóng trong người.
Nóng. Thích Không cảm thấy một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt, trỗi dậy từ trong lòng, nổi lên ở vùng bụng dưới, lan tới khắp mọi ngóc ngách trên người y. Cơ thể của người kia cũng nóng như thế, trong miệng cũng nóng như thế, hậu huyệt bao lấy côn th*t y cũng nóng như thế. Là cái người đó đã thắp lên ngọn đuốc trong lòng y, như thêm dầu vào lửa, người nọ còn ghé vào lỗ tai y rêи ɾỉ, môi lưỡi quấn lấy nhau, hậu huyệt của người nọ mυ'ŧ lấy côn th*t dưới khố y, người nọ gọi y, hòa thượng, hảo ca ca...
Y thở gấp một tiếng, đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại.
Trong thung lũng vẫn như cũ yên tĩnh không một tiếng người, gió từ ngoài thổi qua cửa sổ, phất qua một thân đầy mồ hôi của y, lại không thể hạ nhiệt độ của thứ trong quần chút nào. Y ngồi yên trong bóng tối một lát, lại cẩn thận từ trên giường đứng lên, đi ra khỏi phòng, bước nhanh về phía con suối sau núi. Y cởi hết y phục, bước vào trong dòng nước lạnh lẽo, để nước suối làm dịu sự khô nóng trên thân thể. Nhưng ngọn lửa trong lòng y vẫn không ngừng thiêu đốt, y thở hổn hển, ở trong nước chầm chậm nắm lấy nơi đi tiểu của mình. Nơi ấy sưng to, cứng đến đau đớn, tựa như ngọn đuốc vĩnh cửu không thể dập tắt. Y nhớ lại động tác của người nọ, nắm chặt thứ đồ chơi của mình, vụng về mà vuốt ve. Trước mắt dường như hiện ra khung cảnh hôm ấy, khóe mắt đôi môi người nọ tươi như hoa đào, tựa như diễm quỷ dụ người sa đọa.
Y bỗng nhiên run lên, nổi da gà đứng dậy từ trong nước. Không được, y nghĩ, không được.Y rũ tay xuống, nhắm mắt lại đứng trong con suối nước cao đến eo, nhỏ giọng tụng kinh. Nhưng vẫn nóng quá. Khô nóng như ăn mòn lý trí của y, từng đoạn hồi ức thoắt ẩn thoắt hiện giữa những dòng kinh Phật trong đầu y, y bỗng nhiên im lặng, mở hai mắt ra. Y thở hổn hển, trầm mặc đứng ở giữa dòng suối, tựa như một cái cọc gỗ.
Một tiếng huýt sáo đột ngột vang lên cắt ngang không gian yên ắng tại thung lũng, rất gần y, ở ngay trên bờ sau lưng y. Không ai được phép có hành động ngả ngớn như vậy ở nơi chùa miếu, Thích Không siết chặt tay lại, cũng không biết mình có nên quay lại nhìn hay không. Y không nhìn thấy người bên bờ, mà chẳng biết vì sao, y lại cảm thấy đó chính là người nọ.
"Ây, hòa thượng." Người kia gọi y, "Cái thứ kia của ngươi cứng ngắc lâu như vậy mà không khó chịu hả?"
Hòa thượng đứng thẳng bất động tại chỗ cũ, chớ đến khi mặt trăng bị tầng mây che khuất, y đột ngột cúi người, biến mất trong dòng nước. Hạ Cẩm ngồi trên tảng đá lớn bên bờ, chân trần khuấy khuấy dòng nước chảy xiết, muốn tìm cái bóng đen thùi lùi trong nước kia, bỗng một cái tay vươn lên nắm lấy mắt cá chân hắn, ào một cái, hòa thượng từ dưới nước trồi lên, nước suối bắn lên ướt cả vạt áo Hạ Cẩm.
Rõ ràng đã ngâm trong nước lâu như thế, cái tay nắm lấy mắt cá chân hắn vẫn nóng vô cùng, lòng bàn tay áp sát vào làn da mát lạnh của hắn. Hòa thượng gắt gao nhìn hắn, không biết có phải do nhịn thở lặn dưới nước hay không mà y vẫn thở gấp, hơi thở nóng cháy hơn gió núi phà vào mặt hắn.
"Tại sao ngươi lại tới đây?" Hòa thượng nắm tay hắn chặt vô cùng, cứ như sợ hắn bỏ trốn giống lần trước. Hạ Cẩm cũng không ngại, cười nói: "Đến hái hoa." Hòa thượng càng siết chặt tay, chặt đến mức khiến hắn hơi đau, nhưng hắn cũng không rút tay ra, ngược lại còn khom người về phía trước, chân trần đạp lên cơ bụng hòa thượng, "Nói thật, ta chỉ đến đây hóng gió, không nghĩ tới sẽ gặp phải ngươi." Tầm mắt của hắn dời xuống dưới, "Làm sao vậy, hòa thượng như ngươi cũng nửa đêm đến đây hái hoa à?"
"Độc lần trước —— "
"Còn chưa giải được?" Hạ Cẩm tức cười nhìn y, hắn nào có cái loại thần dược này, chẳng qua trêu y vẫn rất thú vị, hắn hỏi, "Ngươi nói thử xem, có dấu hiệu gì nào?"
Hòa thượng nhíu mày lại, cắn chặt răng, như đang xoắn xuýt không biết có nên mở miệng hay không. Hạ Cẩm ung dung thong thả nói: "Có phải là thường xuyên cương? Buổi tối còn bị mộng xuân? Buổi sáng thì có mộng tinh?" Hắn nói mấy từ ngữ Thích Không tuy rằng không hiểu hết hoàn toàn, nhưng vẫn có thể hiểu sơ sơ, nhìn mặt y đã thả lỏng, Hạ Cẩm tiếp tục truy hỏi: "Mơ thấy cái gì? Có phải mơ thấy ta không?"
Có mơ thấy hắn không?
Câu hỏi này Thích Không không thể trả lời, mà Hạ Cẩm cũng không cần câu trả lời này. Y đương nhiên mơ thấy hắn, mơ thấy đôi mắt của hắn, mơ thấy đôi môi hắn, mơ thấy hắn rêи ɾỉ, mơ thấy làn da, mơ thấy thân thể trơn bóng, mơ thấy hắn cắn lên môi y, mơ thấy hắn cưỡi trên người y mà động, mơ thấy hắn nằm ngửa trên giường mở rộng hai chân, mơ thấy hắn quấn lấy y, mang đến cho y kɧoáı ©ảʍ khô nóng kỳ dị làm y cả người ngứa ngáy.
Y đã từng hoài nghi người nọ là yêu ma mê hoặc lòng người hóa thành, cho dù có ở trong chùa miếu thanh tịnh cỡ nào, bên tai y thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng thở dốc của hắn.
Chân Hạ Cẩm chà tới lui trên người y, thuận theo từng múi cơ bụng đi xuống, đạp lên cái thứ trong quần y. Dường như bị côn th*t cực nóng làm cho giật mình, ngón chân hắn cuộn lại, cào nhẹ lên gốc côn th*t.
"Thuốc giải ấy hả, ta đúng là có một toa thuốc." Hạ Cẩm lắc lắc cái bình sứ trên tay, "Có muốn thử một chút hay không?" Nhìn thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của hòa thượng, hắn cười nói: "Nếu ngươi không tin, ta uống thử cho ngươi xem." Hắn dốc bình sứ, chất lỏng từ miệng bình hẹp dài chảy vào trong miệng hắn, hắn nuốt một cái, cúi người về phía trước, đè vai Thích Không, môi kề môi đút rượu qua miệng hòa thượng. Khi chất lỏng cay nóng ấy chảy vào cuống họng Thích Không, mặt y bắt đầu đỏ lên, dịch rượu như dầu hỏa trực tiếp đổ vào ngọn lửa trong người y, thiêu đốt khiến y lảo đảo, trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
"A Di Đà Phật, tội lỗi quá tội lỗi quá..." Hạ Cẩm lắc bình rượu, không kịp đề phòng Thích Không bỗng nhiên dùng lực, nắm chân hắn kéo từ trên tảng đá xuống nước.
"Á!" Hạ Cẩm chỉ kịp thốt lên một tiếng, ngã vào con suối nước cao đến eo, tóc dài như cỏ lau tán loạn trên mặt nước. Hòa thượng ôm ghì hắn, bế hắn tựa lên tảng đá. Hạ Cẩm bị sặc nước, nheo mắt ho khan, còn chưa kịp thở đã bị cướp lấy hô hấp lần nữa.
Thân thể nóng như lửa đè lên người hắn, chân đè chân, ngực dán ngực, côn th*t cứng rắn đè lên bụng dưới hắn, đôi môi ngăn chặn đôi môi hắn, đầu lưỡi trơn trượt tiến vào giữa răng môi. Chân hắn mềm nhũn, suýt nữa bị dòng nước đẩy ngã, chỉ có thể dùng hai tay móc lên cổ người kia, tựa như lục bình lay động trong nước.
Hòa thượng một phát xé rách quần của hắn trước lạ sau quen, lúc này cũng không thèm hứa bồi thường, vải vóc bị kéo xuống theo dòng nước trôi đi mất, chỉ còn lại hai chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trơn mượt của Hạ bị nước bao lấy. Đêm hè khe suối vẫn rất lạnh, Hạ Cẩm run rẩy, một cái tay đã mò lên một bên chân hắn, từ đầu gối mò lên đến đùi, một thứ khác nóng như lửa cũng kề sát bên đùi hắn.
Lúc này hắn thật sự đứng không nổi nữa, đơn giản vòng hai chân lên eo hòa thượng, dựa vào sức nước mà treo trên người hòa thượng, hòa thượng lại dùng sức đè hắn lên tảng đá, một tay ôm eo, một tay nắm bắp đùi, cố định thân thể hắn xong, cái thứ kia đã không nhịn được chen vào bên trong lỗ nhỏ. Mà lần này lại khác lần trước, y tiến vào không thuận lợi chút nào. . Truyện Điền Văn
"Hòa thượng!" Hạ Cẩm đau đớn gào lên một tiếng, cắn đầu lưỡi y một cái mới tìm được cơ hội xoay người. Hiện tại y không phải chịu tác dụng của xuân dược, chỗ đó còn chưa mở rộng, càng khỏi nói đến cái vật to lớn đến đáng sợ của hòa thượng, mới vừa nhét một nửa qυყ đầυ, hắn đã đau đến thít chặt lỗ nhỏ. Hòa thượng hình như cũng phát hiện ra có gì đó sai sai, tạm dừng động tác, chỉ là hô hấp vẫn dồn dập như một con dã thú, mùi rượu nhàn nhạt bao vây tứ phía. Hạ Cẩm đã uống qua vô số loại rượu mạnh, nhưng lúc này chỉ cần mùi rượu trong hơi thở của hòa thượng cũng đủ làm hắn say, hắn cọ môi lên má hòa thượng, giọng mềm nhũn gọi y: "Hòa thượng, hòa thượng... Hảo ca ca, đừng nóng vội..." Hắn buông một tay đang treo trên cổ hòa thượng, duỗi ra phía sau. Vừa buông tay thân hình hắn đã lung lay sắp ngã, suýt nữa bị nước cuốn đi. Hòa thượng càng ôm hắn chặt hơn, bàn tay trên đùi cũng được gỡ ra, Hạ Cẩm thuận thế cầm tay y kéo ra sau, hai tay giao hòa trượt vào giữa khe mông hắn. Hòa thượng không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể mặc cho hắn cầm tay y, cùng nắm chặt vật kia của y, mà ngón tay Hạ Cẩm đã chui vào lỗ nhỏ giữa khe mông, chen cùng qυყ đầυ của hòa thượng, chọc vào lỗ huyệt mình. Nước suối tràn vào hậu huyệt theo động tác đam chọc của ngón tay, hắn dùng một tay tự mình mở rộng, tay kia liên tục quấy rối côn th*t hòa thượng, hòa thượng căng cứng cơ bắp, nhưng vẫn không có nhúc nhích, chỉ nắm chặt eo hắn, không để hắn bị dòng nước cuốn đi.
Ngón tay Hạ Cẩm đâm chọc bên trong một hồi, liền thử hạ eo ngồi xuống một chút, từng chút từng chút nuốt vào côn th*t to lớn cứng ngắt. Cánh tay, eo, và hai chân hắn đều vì dùng sức mà nhẹ nhàng run rẩy, dương v*t chậm rãi tiến vào cũng sượt qua điểm nhạy cảm, thính khí hắn cũng cương lên, kề lên cơ bụng hòa thượng, theo dòng nước mà chậm rãi ma sát. Hắn hít sâu một hơi, rút ngón tay ra, chân dùng sức, làm cả cây côn th*t một phát đâm thẳng vào trong cơ thể mình. Cảm giác chênh lệch khiến hắn như muốn ngất đi, hắn cắn một cái lên vai hòa thượng, hổn hển thở không ra hơi, lại thấy tay hòa thượng đang ôm lấy hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng run rẩy của hắn như dỗ trẻ con. Hắn nở nụ cười: "Hòa thượng, có thể... Có thể động."
Hình như hòa thượng bị tiếng kêu đau đớn ban nãy của hắn dọa sợ, vẫn chưa dám nhúc nhích, Hạ Cẩm liếʍ đôi môi, tự mình lay động eo. Biên độ động tác không lớn, dựa sức nước mà nâng người, nương theo dòng nước chuyển động lên xuống. Nước suối hơi lạnh chảy vào huyệt đạo của hắn, lại bị côn th*t cực nóng bên trong ép trào ra ngoài. Hắn liếʍ môi Thích Không, dán lên miệng y khẽ thở dốc: "Hảo ca ca, động đi..."
Thích Không khẽ cắn răng, nắm chặt eo hắn kéo vào người mình, Hạ Cẩm "A" một tiếng, miệng lại bị môi lưỡi vương mùi rượu của hòa thượng bắt lấy, chỉ có thể rêи ɾỉ đứt quãng. Hạ Cẩm chìm chìm nổi nổi trong nước, chỉ có thể dựa vào người hòa thượng, thân thể hai người va chạm đánh ra bọt nước ào ào, mái tóc đen dài của Hạ Cẩm xõa tung bên người, quấn lên bắp đùi trắng nõn, dính lên cả côn th*t cương cứng của hắn, đuôi tóc phất qua eo hòa thượng, tựa tơ tình câu lấy tâm hồn y.
Giữa núi rừng trầm lặng vang lên tiếng nước lõm bõm, tiếng thở dốc không ngừng nghỉ cùng âm thanh rêи ɾỉ của nam nhân, gió đêm mát mẻ thổi qua đều bị nhiệt độ cơ thể hai người hun nóng, dịch thể cùng mồ hôi của cả hai chảy xuống nước, tay Hạ Cẩm bóp chặt vai hòa thượng, trọc dịch nửa trong suốt đã nổi đầy mặt nước. Mà hòa thượng vẫn còn đè lên người hắn, như vĩnh viễn không biết mệt mỏi mà điên cuồng giã hắn.
Hạ Cẩm bị đè trên tảng đá, mặt đá lồi lõm mài lên lưng hắn, da thịt non mịn bị vải áo ướt nhẹp mài đến đỏ lên. Hắn tuy rằng phong lưu, nhưng lần nào chơi mỹ nhân cũng đều làm trong chăn gối nhung lụa mềm mại, đánh dã chiến nơi màn trời chiếu đất như thế này, vẫn là lần đầu tiên của hắn. Chưa kể cái tên đang làm hắn đây còn là loại người không hiểu phong tình, ngay cả phong hoa tuyết nguyệt cũng không hiểu, càng miễn bàn đến thương hương tiếc ngọc. Hắn tội nghiệp mà cong lưng, muốn tựa lên người hòa thượng, né khỏi mặt đá như muốn mài rách áo hắn kia, nhưng với tư thế này hắn bị làm đến cả người vô lực, đâm vài cái hắn đã mềm nhũn eo, lại ngã người lên tảng đá. Hắn khẽ kêu một tiếng, cắn mạnh lên vai hòa thượng để xả giận, hòa thượng cứng đờ người, bỗng nhiên tạm dừng động tác, hỏi hắn: "Đau à?"
"Lưng... Bị mài đau." Lỗ nhỏ Hạ Cẩm mυ'ŧ lấy côn th*t hòa thượng, ủy khuất nói. Hòa thượng ngẩn người, thò tay vào trong áo sờ lên lưng hắn, bàn tay thô ráp ma sát lên làn da mềm mại, Hạ Cẩm run người nổi da gà, hậu huyệt càng thít chặt hơn, tay hòa thượng dừng lại ở giữa lưng hắn, ngón tay thon dài vuốt lên nơi đang đau đớn âm ỉ, Hạ Cẩm nhịn không được thở dốc.
"Ở đây?"
"Ừm..." Hạ Cẩm kéo dài âm cuối, do bị hòa thượng sờ, giọng hắn còn run lên, "Đừng có sờ, động đi... Hảo ca ca, nhanh làm ta..."
Bây giờ hòa thượng đã biết phải "Làm" như thế nào. Y nâng gáy Hạ Cẩm, tay còn lại vòng qua vai, ôm cả người hắn khỏi tảng đá, tiếp tục đẩy hông, dùng sức làm hắn. Tấm lưng dán lên cánh tay rắn chắc của hòa thượng càng làm cho Hạ Cẩm run rẩy cả người, lưng hắn cảm nhận sức nóng của cánh tay, một màu hồng nhạt bắt đầu lan ra trên da, tính khí lại càng cương cứng hơn, áo trong cọ sát làm hắn cảm thấy tê dại. Đến khi Thích Không bắn vào nơi sâu nhất trong người, hắn cũng ôm chặt hòa thượng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cả hai trộn lẫn tan vào trong nước.
Kɧoáı ©ảʍ sau cao trào làm cả người hắn run rẩy, nhỏ giọng hắt hơi một cái, một khắc sau hắn lại bị hòa thượng ôm đặt lên bãi cỏ. Y phục ướt nhẹp trên người cũng bị cởi ra, chỉ còn mái tóc dài dính sát lên thân thể như đang tỏa sáng dưới ánh trăng.Thích Không cầm lấy tăng y đã cởi ra bên cạnh, nhẹ nhàng lau khô thân thể hắn. Hạ Cẩm sau khi cao trào có hơi ngẩn người, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, nước trên người đã được lau sạch, đến khi bàn tay cầm vải chà qua nơi đũng quần, bụng dưới hắn lại co rút, ngón chân cũng cuộn lại.
"Hòa thượng, ta sợ lạnh." Hắn chớp mắt mấy cái, gót chân cọ lên cẳng chân hòa thượng, "Hảo ca ca, ôm ta một cái."
Một đêm mây mưa qua đi, khi Hạ Cẩm tỉnh lại, sương sớm đã làm ướt mái tóc hắn, mà hòa thượng đã ngồi bên cạnh tĩnh tọa, người vẫn đang để trần, bởi vì tăng y của y đã khoác lên người Hạ Cẩm.
"Hòa thượng!" Hạ Cẩm gọi y, lắc hai cái chân trần, "Ta không có quần."
Thích Không khẽ cắn răng, "Ngươi mặc đỡ cái này trước đi, ta sẽ quay lại chùa lấy quần áo."
"Ngươi cứ để trần như thế mà đi à?"
Thích Không chần chờ một lát, lúc này đã có người thức dậy rồi, y cứ vậy mà quay lại thì đúng thật là khó giải thích.
"Lại đây, ngươi mặc đồ này trở về lấy cho ta một bộ khác." Hạ Cẩm vứt quần áo lại cho y, khoác ngoại bào còn sót lại của mình lên người, "Nhanh lên, ta chờ ngươi."
Đợi đến khi Thích Không thật sự cầm một bộ tăng y quay lại, bên dòng suối đã không có một bóng người. Không ngoài dự đoán, người nọ quả thật lừa y. Y không biết mình có nên cảm thấy mừng hay không, có lẽ y thực sự không nên gặp lại người đó. Thế nhưng y vẫn đứng bên dòng suối đợi một hồi, mãi đến tận khi mặt trời sắp nhô cao, y mới quay về miếu.
Không thể nghĩ tới y vậy mà gặp lại người nọ, hắn mặc một bộ trường sam sạch sẽ không biết từ đâu ra, ngồi nghiêm chỉnh bên bàn cơm, đại hòa thượng giới thiệu: "Vị thí chủ này đi ngang qua núi, đến chùa chúng ta ở nhờ mấy ngày." Người kia đã không còn dáng vẻ ngả ngớn, hai tay chắp lại trước ngực, cười đến là tao nhã: "A Di Đà Phật, làm phiền các vị sư phụ rồi."
Chỉ là bàn chân dưới bàn của hắn, nhẹ nhàng như lơ đãng mà đạp lên mu bàn chân Thích Không.