Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Quyển 5 - Chương 19: Công lược hacker

Chu Liệt vừa đi, đám đông xung quanh cũng dần dần tản ra. Phong Quang nhìn Âu Tuân chằm chằm, “Bây giờ anh thả tôi ra được chưa?”

Hắn không trả lời lại, đương nhiên cũng không buông tay. Người gì mà không ừ hử được một tiếng... Phong Quang bó tay với loại người khó hiểu như hắn.

Cô cầm cánh tay hắn lắc qua lắc lại chơi rất vui vẻ, hứng thú hỏi:

“Này, không phải anh muốn đứng với tôi cả ngày đấy chứ? Dù cả ngày tôi không có gì để làm, nhưng nếu thật sự phải đứng cả ngày, chúng ta sẽ trở thành động vật quý hiếm bị vây xem đó.”

“... Cô không có gì muốn hỏi tôi ư?”

Nét mặt hắn nghiêm túc, chứa đựng cả sự nghi hoặc.

“Hỏi anh gì cơ?”

Phong Quang nghiêng đầu hỏi ngược lại, “Hỏi anh Chu Liệt đó là loại người thế nào? Hay hỏi anh tại sao anh ta lại tỏ tình với tôi? Nhưng trong anh ta cũng khá bảnh đấy chứ.”

Âu Tuân sốt ruột:

“Hắn tiếp cận cô là có mục đích.”

“Tôi biết mà.”

Cô nói bằng giọng điệu không quan tâm:

“Mới đầu tôi cũng không chắc lắm, nhưng sau khi nghe anh nói, tôi đã nghĩ thông rồi. Tuy tôi không thông minh nhưng cũng không ngu, anh ta có quan hệ gì với Thẩm Vật Ngôn?”

“Thẩm Vật Ngôn là anh họ bên ngoại của hắn.”

“Hóa ra là thế, Thẩm Vật Ngôn không muốn tự mình mở miệng hủy hôn nên mới muốn tôi thích một người khác, để tôi phải chủ động mở lời. Hừ, rõ ràng là anh ta thích cô gái kia nhưng lại muốn tôi gánh cái danh bội bạc. Đúng là có đầu óc tính toán thật đấy.”

Cô đã nói mà, thảo nào đột nhiên có người tới tỏ tình, lại còn là hình mẫu lý tưởng của cô, chắc chắn là kết quả điều tra của Thẩm Vật Ngôn, nếu Âu Tuân không xuất hiện, không chừng cô đã rơi và cái bẫy mỹ nam kế này rồi.

Nhưng có chỗ vẫn không đúng lắm, Phong Quang không hiểu:

“Sao anh biết Chu Liệt có quan hệ họ hàng với Thẩm Vật Ngôn?”

Hắn đã hack điện thoại của người ta mà.

“Tôi nghe Tiểu Lục nói.”

Âu Tuần trả lời nghiêm túc.

“Tiểu Lục? Ô... Triệu Tiểu Lộ đó hả.”

Phong Quang bĩu môi, “Sao bất cứ người con trai nào mà tôi gặp đều liên quan đến cô ta nhỉ.”

Giọng nói oán giận của cô rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy, hắn lúng túng nói:

“Em ấy là hàng xóm của tôi.”

“Hàng xóm gì? Tôi thấy giống em gái nuôi thì có.”

Lần này Âu Tuân khó mở miệng, vì hắn cảm thấy trả lời thế nào cũng không ổn.

Nếu nói là em gái nuôi thì cũng đúng, trước đây đúng là hắn có tình cảm đặc biệt với Triều Tiểu Lộ, có lẽ là thích, cũng có lẽ là một thói quen, vì tính cách hắn hướng nội, lúc nào cũng trầm ngâm ít nói.

Hồi nhỏ chỉ có Triệu Tiểu Lộ bằng lòng làm bạn với hắn, hơn nữa hắn cũng chỉ có mỗi người bạn này. Bởi vậy hắn cho rằng mình phải bảo vệ cô ta, dù Triệu Tiểu Lộ vẫn luôn coi hắn là anh trai. Nhưng dù thái độ của cô ta với hắn thế nào, trước giờ hắn chỉ cảm thấy có thể đứng bên cạnh cô ấy đã thỏa mãn lắm rồi, còn bây giờ, hắn bỗng nhiên nhận ra có ra sao cũng chẳng còn quan trọng.

Sự thay đổi của tình cảm này bắt đầu từ khi nào nhỉ? Có lẽ sau lần chia tay trên cầu, đêm hôm đó, Âu Tuân lần đầu tiên mơ một giấc mộng xuân trong thời thanh xuân của mình. Cô gái trong mơ ngâm nga mềm mại dưới người hắn, hắn không thể kiểm soát bản thân, theo bản năng làm hết lần này đến lần khác khiến cô gái khóc lóc xin tha.

Sau khi tỉnh giấc, Âu Tuân cảm thấy xấu hổ khi quần và ga giường ướt nhẹp. Hắn co tròn người lại, nhớ lại khung cảnh trong mơ, ôm chặt bản thân mình... thật trống rỗng, rất muốn lấy thứ gì đó để lấp đầy. Bắt cóc cô gái đó, để lấp đầy trái tim hắn. Cảm giác này chạm đến ranh giới bùng nổ trong lần đυ.ng chạm đó trong game.

Hắn không ngờ mình sẽ suy đồi đến mức chỉ khi nghĩ đến cô gái bên cạnh mình, hắn mới có thể đi vào giấc ngủ...

Tình cảm khó nói thành lời này, Âu Tuân không kể lại với bất cứ ai, bao gồm cả chính bản thân hắn đến bây giờ vẫn không thừa nhận, nhưng không thể không hưởng thụ giây phút nhắm mắt lại, mường tượng ra cơ thể cô.

Có lẽ có thể dùng một câu để hình dung, hắn biếи ŧɦái nhưng vẫn có lương tri.