Đôi mắt Lý Tất sắc bén như ưng: “Chúng tôi còn điều tra được một chuyện.”
Trong lòng Phong Quang cảm thấy bất ổn: “Các ông tra được gì?”
“Tuy bác sỹ gia đình An Đồng lúc trước đã ra nước ngoài, nhưng khi ông ta quay về thăm thân, chúng tôi đã tìm gặp ông ta, chúng tôi biết được nguyên do sức khỏe An Đồng không tốt là vì mẹ cậu ta luôn cho cậu ta dùng sai thuốc.”
Lý Tất bày ra khí thế của cảnh sát hình sự, khiến người ta tin tưởng một cách vô điều kiện: “Lý do này đã quá đủ rồi.”
Phong Quang sửng sốt nói: “Ông nói sao? Sức khỏe An Đồng không tốt là vì mẹ anh ấy luôn cho anh ấy uống sai thuốc ư?”
Cô tỏ vẻ ngạc nhiên một cách cực kỳ chân thực, Lý Tất nhìn cô một lúc lâu thấy cũng không hỏi được gì, cũng tin là cô thật tình không biết chuyện:
“Đúng, vì đề phòng bác sỹ biết căn nguyên bệnh tình thật sự của An Đồng, cứ cách một khoảng thời gian An Uyển lại đổi bác sỹ, nhưng cuối cùng vị bác sỹ này đã phát hiện bí mật của bà ta.”
“Vậy còn An Đồng thì sao? Anh ấy có biết mẹ mình bỏ thuốc không?”
“Hiện chưa khẳng định.”
“Vậy các ông vẫn không thể vì lý do này mà cho là An Đồng làm chuyện xấu.”
Lý Tất nói: “Bác sỹ đó dùng lý do này mà lấy một số tiền, tiền đúng là từ tài khoản của An Uyển chuyển qua, nhưng tiền của An Uyển, An Đồng cũng có thể động đến.”
Phong Quang cười lạnh lùng: “Tóm lại dù có nói sao, ông cũng nhận định là An Đồng mới là hung thủ hại mẹ mình. Được, cho dù là An Đồng nhưng ông thấy cơ thể yếu đuối như anh ấy thì làm sao làm được việc kinh khủng như vậy?.”
“Chuyện này cũng không phải không thể, chỉ là tôi tạm thời chưa nghĩ ra.”
“Hứ, xem ra các ông cũng chỉ dựa vào cái cho là trực giác mà phán án.”
“Phong Quang.”
Hạ Triều quát: “Con thật vô lễ!”
“Con nói chỉ nói sự thật mà thôi.Cha, nếu cha không muốn con gần gũi với An Đồng, có thể dùng thủ đoạn quang minh chính đại khác mà, cha tìm người vu oan anh ấy như vậy, có tốt không?”
Phong Quang đứng dậy, chạy về phòng mình đóng cửa “rầm” một cái. Hạ Triều cảm thấy đau đầu. Phong Quang trốn về phòng, cô nóng giận là giả, lo lắng mới là thật.
Cô không ngờ Lý Tất lại tìm đến cha cô, càng không ngờ Lý Tất tìm được lý do đó, tình hình bây giờ rất bất lợi cho An Đồng. Nhưng, chỉ cần không tìm được thi thể, vậy tất cả cũng không thể kết luận. Đúng lúc đó, An Đồng gọi điện thoại cho Phong Quang. Đang nói chuyện, thấy Phong Quang im lặng không nói gì, hắn hỏi:
“Phong Quang, em sao rồi?”
“Hả? Em có sao đâu?”
Cô thất thần. “Vừa rồi anh nói chuyện với em có nghe không? Hôm nay em yên lặng đến lạ thường.”
“Vì em đang nghĩ sao anh đột nhiên gọi điện thoại cho em.”
Phong Quang nằm dài trên giường, nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì:
“Rõ ràng nhà chúng ta gần nhau như vậy, anh muốn nói chuyện với em,em đi tìm anh thì được rồi, làm gì phải gọi điện chứ?”
“Bác Hạ không thích em tới tìm anh.”
“Cha không quản được em.“
An Đồng bật cười: “Phong Quang, anh thấy bác Hạ rất yêu thương em,em phải nghe lời một chút, đừng làm bác giận.”
Cô míu môi: “Em nghe lời cha, để cha bắt em rời xa anh à?”
“Trừ chuyện này ra.”
Cô cong khóe môi: “Dù là ai nói gì em cũng không rời xa anh.”
“Anh biết.”
Cô cố ý hỏi hắn: “Anh biết gì cơ?”
“Anh biết Phong Quang thích anh.”
Giọng An Đồng nghe rất nhẹ, rất dịu dàng: “Anh cũng thích Phong Quang.”
“Ôi trời, anh có cần sến sẩm thế không.” Cô lật người, úp mặt vào chăn.
An Đồng cũng cố tình chọc cô: “Em không thích anh nói như vậy à?”
“Thích.” Cô trả lời rất nhanh vừa thấy thẹn lại vừa thấy hạnh phúc.
“Vậy sau này anh đều nói em nghe, được không?”
Cô ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Những cuộc trò chuyện không ý nghĩa như vậy, họ cũng có thể nói cả tiếng đồng hồ, đại khái đây chính là bệnh thường gặp ở những đôi trai gái đang yêu nhau, dù là An Đồng cũng không tránh được. Cuối cùng vì đã quá khuya, họ đành phải nói chúc ngủ ngon rồi tắt máy. Phong Quang vẫn chưa kể chuyện Lý Tất đến nhà cho An Đồng biết, dù có kể cho An Đồng, cũng không ích gì, thôi thì để cô tự nghĩ cách.
Ở đầu dây bên kia, đợi sau khi phòng Phong Quang tắt đèn, An Đồng mới kéo rèm cửa sổ lại, trong căn phòng tối tăm chỉ còn một ngọn đèn, đang rọi ánh sáng lên kính viễn vong, ống kính đang ngắm thẳng vào căn phòng màu hồng ở tầng hai nhà họ Hạ. Làm sao có thể khiến Lý Tất thôi bám lấy An Đồng đây? Phong Quang suy nghĩ cả ngày vấn đề này, mặc cho Mục Thiên Trạch có kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, cô cũng mặc kệ.
Mục Thiên Trạch một mình gây chiến cũng cảm thấy vô nghĩa, thế là lại nói lời cay độc rồi nằm bò trên bàn ngủ tiếp.Trong giờ học, Phong Quang còn đang cắn bút cau mày, Phương Nhã Nhã bên cạnh ghé lại, dè dặt hỏi:
“Bạn Hạ, giờ cậu và học trưởng… đang quen nhau à?”
“Phải đó.”
Phong Quang quay lại, nhìn Phương Nhã Nhã cười tươi như hoa: “Tôi và An Đồng giờ là người yêu của nhau, cậu có ý kiến à?”
“Không… tôi đương nhiên không ý kiến.”
Phương Nhã Nhã liên tục xua tay: “Bạn Hạ xinh đẹp như vậy, rất xứng với học trưởng.”
“Ý cậu là tôi chỉ có gương mặt xứng với anh ấy thôi sao? “
“Không không không, tôi không có ý này, tôi chỉ nói một phương diện mà thôi, bạn Hạ ngoại hình xinh đẹp, lại rất có nội tâm.”
“Hả? Vậy cậu nói thử xem, tôi biểu hiện là người có nội tâm chỗ nào?”
“Cái này… Cái này…”
Phương Nhã Nhã nghĩ nát óc, đúng là không nghĩ ra việc nào có nội tâm liên quan đến Phong Quang! Mục Thiên Trạch đang ngủ bỗng thức dậy, đánh vào đầu Phương Nhã Nhã:
“Cô ngốc thật, nhìn không ra cô ta đang trêu cô à?”
“A? Bạn Hạ…”
Phương Nhã Nhã nhìn Phong Quang, ngay cả cái đánh đầu của Mục Thiên Trạch cũng quên đánh trả. Phong Quang “xí” một tiếng, nói:
“Chán!”
Cô cầm cặp đứng lên, đi ra hướng ngoài lớp học.Phương Nhã Nhã đứng dậy: “Bạn Hạ, giờ chưa tan học!”
“Mình không khỏe, nhờ lớp trưởng nói với chủ nhiệm một tiếng nhé.” Phong Quang vẫy tay, đi khuất bóng.
Mục Thiên Trạch bỗng cảm thấy địa vị nhị thế tổ của mình bị lung lay. Hạ Phong Quang đối với chuyện đi học, còn thoải mái hơn hắn, tóm lại, cô về cũng chỉ để gặp An Đồng…
Nhưng Mục Thiên Trạch đoán sai rồi, Phong Quang không đi tìm An Đồng, cô đi tìm một người mà cô vốn không muốn tìm.Trong quán cà phê, Lý Tất đã đến đợi từ lúc sớm, nhìn thấy người đến trễ vẫn thong thả, ông ta cũng không tỏ vẻ khó chịu. Ông ta xem Phong Quang như tiểu bối, nên sẽ bao dung nhiều hơn:
“Bỗng dưng gọi tôi ra đây, là có chuyện gì nói với tôi à?”
“Đúng.”
Phong Quang ngồi đối diện ông, gọi một ly capuchino, cô khuấy thìa trong ly, nói:
“Rất tiếc là tôi không phải nói chuyện của An Đồng.”
“Vậy cô muốn nói gì với tôi?”
Lý Tất không đứng đắn nói: “Chẳng lẽ là em gái nhỏ cần chú hướng dẫn làm bài?”
“Đương nhiên là không, hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện liên quan đến ông.”
Lý Tất ngơ người: “Tôi có chuyện gì để cô nói chứ?”
Phong Quang lấy tài liệu từ trong cặp ra: “Đây là tài liệu liên quan đến một người, hắn tên là Mạnh Phi.”
Lý Tất phút chốc sững người, cơ thể cứng nhắc.
“Tôi biết ông điều tra Mạnh Phi đã bảy năm rồi, chỉ là không có chứng cớ, thế lực sau lưng ông ta không đơn giản chút nào, dù cho có điều tra bảy năm, cũng chỉ là tìm được toàn chuyện không đâu.”
Lý Tất trấn tĩnh lại nhìn Phong Quang: “Sao cô biết chuyện này?”
Hạ Triều không thể nào để con gái mình tiếp xúc với những chuyện nguy hiểm như vậy. Phong Quang không trả lời, nói sang chuyện khác:
“Mạnh Phi con người này, thích tìm kɧoáı ©ảʍ qua việc tra tấn phụ nữ, phụ nữ chết trong tay hắn, không mười cũng có tám, chín, trong đó có người phụ nữ gặp bất hạnh tên là Dương Chỉ.”
Lý Tất im lặng, bàn tay dưới bàn nắm chặc thành nắm đấm. Dương Chỉ và Lý Tất là thanh mai trúc mã, họ cùng lớn lên, cùng học chung, lúc tiểu học Lý Tất đã nhận định, Dương Chỉ là người của ông ta.Tuy Dương Chỉ hay chê bai Lý Tất nói Lý Tất không phải bạn trai bà, nhưng đến đại học Lý Tất thi vào trường cảnh sát xong, thì bà chọn vào học y, người tinh mắt cũng nhìn ra vì sao, chỉ là Dương Chỉ kiêu ngạo không thừa nhận thôi. Khi mới làm cảnh sát, Lý Tất nhận được một vụ án phụ nữ mất tích.
Theo sự điều tra ngày càng sâu của ông ta, cấp trên và thầy ông ta đều khuyên đừng điều tra tiếp, vì người đó không động được.
Ông ta không hiểu, họ không phải cảnh sát sao? Không phải bắt tội phạm sao? Vậy sao lại có người không động được?
Lúc đó Lý Tất tràn đầy nhiệt huyết nói gì cũng không buông, lúc theo dõi Mạnh Phi, ông ta nhận được điện thoại của Dương Chỉ.
“Alo, Lý Tất, em thấy mình cũng không còn nhỏ nữa, hay là ngày mai mình cùng đi đăng ký kết hôn nhé.”
Lý Tất xúc động suýt quăng điện thoại, trả lời rất nhanh: “Được!”
Đó chính là phong cách của Dương Chỉ.
Bà không bao giờ hành động bình thường, giống như ngày hôm trước ông ta cầu hôn, bà còn nói không gả, kết quả là hôm nay điện thoại nói trực tiếp đi đăng ký, chuyện cưới hỏi quan trọng vậy đâu phải nói trong điện thoại được! là đương nhiên được!
Đêm đó vì lời của Dương Chỉ, Lý Tất tràn trề sức lực theo dõi Mạnh Phi, nhưng ngày hôm sau, ông ta không còn gặp Dương Chỉ nữa.