Quả nhiên, Tiêu Phần và nam tử đó cùng đi tới vị trí cao nhất, cười lớn nói:
“Hôm nay quốc vương Quảng Lưu quốc có thể tới Đại Duy của chúng ta, cùng bàn kế hoạch hòa bình, thực sự là phúc của hai nước. Các vị ái khanh, còn không mau bái kiến quốc vương Quảng Lưu quốc!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy: “Bái kiến quốc vương Quảng Lưu quốc!” Hắn mỉm cười khiến khung cảnh sáng bừng:
“Hôm nay quả nhân là khách, chư vị không cần đa lễ.”
Vốn tưởng rằng chỉ là sứ giả thông thường, không ngờ Độc Cô Kỵ - quốc vương Quảng Lưu quốc tự mình đại giá quang lâm.
Độc Cô Kỵ là vị hoàng đế trẻ tuổi, có tài trị quốc và chiến lược chinh chiến không thua kém bất kỳ nam tử nào. Hắn như một nhân vật thần thoại trong lòng các chàng trai trẻ thời nay. Hắn và Tiêu Nhược trở thành mục tiêu theo đuổi của nam nhân hai nước, có ảnh hưởng vô cùng to lớn.
Phong Quang trộm nhìn Hạ Khởi Mộng đang ngồi cạnh Tiêu Nhược. Mặc dù Hạ Khởi Mộng đeo mặt nạ, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được nàng ta đang kinh ngạc. Nói là kinh ngạc thì cũng hơi vô lý vì dù sao nàng ta cũng là nữ tử dù núi Thái Sơn có sụp trước mắt, mặt nàng ta cũng không biến sắc.
Lúc mọi người đều đã ngồi xuống, Phong Quang lập tức cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm. Cô vô thức ngước mắt lên tìm kiếm ánh nhìn ấy, nhưng khi nhìn về phía Độc Cô Kỵ kia cô
đã như mất hồn đυ.ng phải cốc rượu trên bàn, may mà Vương Từ ngồi bên kịp thời phản ứng, lấy khăn lau sạch nước vương ra, nếu không cô lại phải chạy ra ngoài cửa cung thay một bộ y phục khác. Vương Từ nhỏ giọng hỏi:
“Phong Quang, con sao thế?”
“Không... không sao ạ...”
Phong Quang vội vàng cúi đầu, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra đầu ngón tay đang nắm chặt lấy đai gấm trên y
phục. Đây là động tác chỉ xuất hiện lúc cô bối rối.
Độc Cô Kỵ nhìn rất rõ, hắn chậm rãi cong khóe môi, nụ cười như có như không rất trêu chọc lòng người. Lúc một bên mặt hắn bị hủy dung, nụ cười của hắn đã đủ khiến người ta mê đắm, bây giờ khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, càng khiến người ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo, quên mất bản thân là ai.
Hạ Khởi Mộng không hiểu, chẳng phải hắn vì cứu mình mà bị hủy dung sao? Tại sao hiện tại lại không thấy vết sẹo nào cả? Bàn tay dưới gầm bàn của Tiêu Nhược nắm chặt lấy tay nàng ta, nàng ta hoang mang nhìn hắn, hắn nhẹ giọng bảo:
“Ta từng nói, hắn giỏi nhất chính là lừa dối ngụy trang.”
“Nào, để trẫm giới thiệu.”
Tiêu Phần cười giơ tay chỉ xuống dưới đài, đầu tiên là thái tử:
“Đây là con trưởng của trẫm, cũng là thái tử.”Thái tử khẽ gật đầu kính lễ, Tiêu Phần lại chỉ hướng Hạ Triều:
“Đây là thừa tướng Hạ Triều, nhiều năm liền ông ấy đều là cánh tay đắc lực của trẫm, bên cạnh là thê nữ(1)” của ông ấy. Thiên kim Thừa tướng chính là cô nương xinh đẹp nhất Đại Duy quốc.”
“Quả thực là quốc sắc thiên hương.”
Độc Cô Kỵ cười tán thành, trong nụ cười kia hình như còn hàm chứa thứ gì khác.Phong Quang cứng người không dám động đậy dù chỉ một chút.
“Ha ha, Hạ tiểu thư là vị hôn thê của Quỷ vương con trai ta.” Tiêu Phấn tiếp tục chỉ hướng Tiêu Nhược:
“Đây là Quỷ vương, bên cạnh nó chính là...”
“Ngân Diện quân sư - Bạch Dung, cả Quỷ vương điện hạ, ba người chúng ta đã từng gặp nhau trên chiến trường.”
“Phải rồi, xem trẫm này, sắp già hồ đồ mất rồi. Các ngươi đương nhiên từng gặp nhau.”
Độc Cô Kỵ bưng chén rượu lên ngửi mùi rượu nồng nàn rồi lại đặt chén rượu xuống cười bảo:
“Quỷ vương điện hạ anh dũng thiện chiến, quân sư mặt nạ liệu sự như thần, ta sớm đã mong được kết giao với bọn họ bên ngoài sa trường, chỉ khổ nỗi mãi không có cơ hội.”
Tiêu Nhược nói không cảm xúc:
“Ngài quá coi trọng rồi.”
“Ha ha, mong quốc vương Quảng Lưu đừng để ý. Tiêu Nhược từ nhỏ đã có tính tình lãnh đạm như thế rồi.”
Tiêu Phần chủ động tiếp lời Độc Cô Kỵ:
“Ngân Diện quân sư không chỉ có kiến giải trong việc dùng binh, mà cả thơ từ ca phú cũng rất thông tuệ, nhớ năm đó quân sự đọc một bài thơ, "Mấy cành mai góc tường. Băng lạnh, nở cô đơn. Xa thấy không phải tuyết. Vì nghe thoảng mùi hương."(2) Quả đúng là những vần thơ thiên cổ!”
“Thơ quân sư làm sớm đã truyền vào Quảng Lưu, những câu từ hay như thế, ta tự nhiên không thể không biết.” Bạch Dung miễn cưỡng giương môi, cười ngại ngùng:
“Hai bệ hạ quá khen rồi.” Bài thơ “Hoa mai” không phải do nàng ta sáng tác, trong lòng tự nhiên chột dạ, nhưng vẫn không bằng sự ngạc nhiên khi giờ phút này gặp Độc Cô Kỵ.
“Xa thấy không phải tuyết. Vì nghe thoảng mùi hương....” Phong Quang không tự chủ được ngâm đôi câu, cúi đầu tóc mái che khuất đôi mắt cô, khiến người khác không biết cô đang nghĩ gì. Độc Cô Kỵ thu hồi tầm mắt, thần sắc bỗng trở nên thả lỏng:
“Những lời cung nghênh nói đến đây thôi, tiếp theo chúng ta có thể bàn chính sự.”
“Ồ: Không biết quốc vương Quảng Lưu muốn bàn thế nào?”
Tiêu Phần thu lại nụ cười, không thể không nhìn người trẻ tuổi tài ba này với ánh mắt cẩn trọng.
Mọi người trong đại điện đều dồn ánh nhìn vào hai người trên ngai cao.
“Tiêu hoàng và quả nhân đều biết, chiến tranh liên miên đã khiến hai nước đều chịu không ít tổn thất, huống hồ còn có Tộc Hoa Tế vùng biên cương là bên thứ ba như hổ rình mồi. Nếu quả nhân đã có thể đưa ra đề nghị trước muốn hai nước giải hòa, vậy đương nhiên không thể để bề tôi tưởng nhầm rằng vì Quảng Lưu chúng ta sợ Đại Duy quốc mới bày tỏ thái độ lấy lòng được.”
Tiêu Phần gật đầu: “Đó là đương nhiên, Quảng Lưu quốc và Đại Duy quốc, hai nước quốc lực tương đương, sao có thể phân ai mạnh ai yếu được?”
“Thế nên, nếu đã làm người thứ nhất mở miệng, vậy phải có thù lao xứng đáng.”
“Không biết thù lao này là?”
Tiêu Phần mỉm cười gượng gạo, Độc Cô Kỵ muốn thù lao, là đất đai? Hay là kỳ trân dị bảo?
“Ta muốn một người.”
“Phụ hoàng!” Tiêu Nhược bỗng đứng bật dậy: “Nhi Thần cũng muốn phụ hoàng ban cho một người.”
Tiêu Phần nhìn Độc Cô Kỵ đang không có biểu tình gì, hỏi Tiêu Nhược:
“Quỷ vương muốn người nào?”
“Nhi thần muốn cưới Nhị thiên kim phủ Thừa tướng làm phi.”
Thân người Bạch Dung cứng đờ, những người còn lại đều nhìn về phía nhà Thừa tướng. Chuyện Thừa tướng còn có một thứ nữ không ra khỏi cửa bao giờ cũng không phải bí mật, chỉ là mọi người rất nghi hoặc, Quỷ vương điện hạ nhìn trúng thứ nữ đó bằng cách nào? Lẽ nào nàng ta mỹ mạo không thua gì trưởng tỷ? Hạ Triều lộ vẻ ngạc nhiên, ngược lại Vương Từ điềm nhiên như trong dự liệu.
Nam nhân mà, có tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, huống hồ đây đường đường là vương gia, Tiêu Phần đáp:
“Tỷ muội cùng hầu hạ Quỷ vương, cũng sẽ chăm sóc được tốt hơn, nếu đã như vậy, thì để Nhị tiểu thư phủ Thừa tướng làm trắc phi đi.”
“Phụ hoàng, nhi thần muốn Nhị tiểu thư Thừa tướng, không phải nạp, mà là thú.”
Không nạp mà thú, đây là ý gì? Đương nhiên là chính phi rồi!
Một câu này của Tiêu Nhược như trái bom ném giữa đám người, trừ Bạch Dung đang ngẩn người ra, tất cả đều ngạc nhiên, ngay đến sắc mặt Hạ Triều và Vương Từ vừa nãy còn được coi là điềm tĩnh, giờ đã khó coi hẳn.
Tiêu Phần cũng mặt biến sắc, sau đó cười xòa gỡ rối:
“Quỷ vương đừng đùa nữa, vị hôn thê của con là thiên kim Thừa tướng, cũng là biểu muội của con, nữ nhi của mẫu con đó, tuyệt đối không thể nhầm đấy.”
“Nhi thần chỉ có tình huynh muội với biểu muội, không có tình cảm khác.Lúc trước tiếp chỉ ban hồn là do chưa gặp được người muốn bên cạnh cả đời, mong phụ hoàng thành toàn.”
Nhìn đi, đây là chuyện gì thế này?Thì ra năm đó Qủy vương điện hạ chấp nhận ban hôn là vì người ta chưa gặp được chân ái, hiện tại còn dám phản đối trước mặt mọi người, vị thứ nữ đó quả có địa vị không hề nhỏ trong lòng hắn ta. Các công tử trẻ tuổi dồn hết ánh mắt đồng tình về phía thiếu nữ đang ngồi im lặng kia.Hạ Triều lạnh mặt nói:
“Theo ý Quỷ vương, là muốn hối hôn(3)?”
“Không phải hối hôn, bổn vương vẫn kết thân với Thừa tướng phủ, cũng thật lòng chúc cho biểu muội có thể tìm được nửa kia, có điều, phu quân không phải bổn vương mà thôi.”
Tiêu Nhược nói xong, trộm nhìn sang Bạch Dung bên cạnh, dùng ánh mắt nói với nàng ta quyết tâm “Không cưới ai ngoài nàng” của mình.
Bạch Dung si ngốc nhìn hắn ta, ánh mắt lấp lánh.
*********
(1)Thê nữ: Vợ và con gái
(2)Bài thơ “Hoa Mai” - Vương An Thạch - Bản dịch của Vũ Minh Tân.
(3)Hối hôn: từ chối, hủy bỏ hôn ước