Dây tơ hồng không có đàn ông thì không sống nổi.
“Em xin lỗi, em không nên nhỏ mọn thế.”
Đoạn kí ức đó chắc chắn không tốt đẹp gì, Phong Quang rất áy náy, vì cô đã để hắn nhớ lại chuyện trước kia.
“Không liên quan đến em, bây giờ anh rất ổn.”
Cô nhón mũi chân hôn lên cằm hắn:
“Em đảm bảo, có em ở đây, sau này đừng ai hòng bắt nạt được anh.”
“Thật vinh hạnh cho anh.”
Anh cúi đầu hôn cô. Ông chủ công ty Phong Thượng đã đặt cơm ở nhà hàng bên bờ biển, Bạch Trí cầm tài liệu đến nơi đã hẹn trước, tâm trạng hắn khá căng thẳng. Từ tài liệu hắn đã điều tra, Dư Lễ là người tuổi trẻ tài cao, cũng là một nhân vật khó chơi.
Anh ta là tổng giám đốc công ty Phong Thượng, nhưng Trát Nam lại phái một thư kí tới, chuyện này không hợp lý cho lắm, có lẽ Dư Lễ sẽ cảm thấy bên đó đang sỉ nhục mình.
Bên trong vang lên tiếng nói chuyện vui vẻ của một nam một nữ, bàn tay đẩy cửa của Bạch Trí khựng lại, giọng nói của cô gái đó rất quen tai.
Khi một nhân viên phục vụ trong hành lang đẩy xe đồ ăn tới, hắn mở cửa ra, quả nhiên người ngồi bên trong ngoài một người đàn ông đẹp trai, còn có cả một cô gái xinh đẹp khác.
Cô gái đứng lên, đi tới ôm cánh tay Bạch Trí:
“Tiểu Ngư, đây là bạn trai tôi, thấy thế nào, đẹp trai không?”
Cô gái ấy đương nhiên là Phong Quang.
“Không phải là Tiểu Ngư, mà là Tiểu Dư.”
Ngày nào anh ta cũng phải sửa lại câu này, Dư Lễ nhìn Bạch Trí, tỏ vẻ ghét bỏ:
“Tàm tạm.”
Bạch Trí gật đầu:
“Tổng giám đốc Dư, tôi là Bạch Trí, thay mặt tổng giám đốc công ty Trát Nam tới đây.”
“Hừ, tôi biết anh là ai, ngày nào con bé đó cũng lải nhải với tôi, tôi muốn không biết cũng khó, Tống Mạch đâu sao lại phải anh đi, anh ta đâu?”
Từng hành động, từng cử chỉ của Dư Lễ đều vô cùng tao nhã, vì thế cách anh ta bắt bẻ, cũng trở thành bắt bẻ kiểu quý tộc.
“Tổng giám đốc...”
Không chờ Bạch Trí nói hết, Phong Quang đã vừa kéo hắn ngồi xuống,vừa ngắt lời hắn:
“Tống Mạch đang chơi trò hoàng tử và cô bé lọ lem với Thu Niệm Niệm nhà anh ta, cho nên hôm nay Bạch Trí nhà tôi tới đây bàn chuyện làm ăn với anh.”
“Tống Mạch.”
Dư Lễ kỳ quái nói:
“Anh ta coi tôi là gì vậy, bữa cơm này bổn đại gia đích thân đến đây, còn anh ta lại phái một thư kí đến để lấy lệ.”
“Này, câu này của anh tôi không thích nghe chút nào, bạn trai của bổn tiểu thư đến bàn chuyện làm ăn với anh chẳng lẽ là đang sỉ nhục anh sao?”
Dư Lễ dường như nghĩ đến chuyện này, ngẩn người trong giây lát rồi lại rít một tiếng:
“Yêu đương với ai không yêu, lại yêu một thằng thư kí quèn.”
“Tôi chỉ thích anh ấy đấy, ngoài Bạch Trí ra tôi không cần ai hết.”
Phong Quang nắm lấy tay Bạch Trí, gương mặt nhỏ nghiêm túc.
Bạch Trí trở tay nắm tay cô, không hề để ý đến sự coi thường của Dư Lễ,hắn đặt tập tài liệu lên bàn, nói:
“Tổng giám đốc Dư có thể xem qua phương án quảng cáo trang sức của chúng tôi.”
“Không cần xem, quảng cáo này giao cho các anh, coi như tôi nể mặt mũi của con nhóc này.”
Phong Quang chau mày:
“Này, Dư Lễ!”
“Được rồi được rồi, cô không cho tôi nói như thế, nhưng cô nghĩ rằng trước khi đến đây anh ta chưa điều tra tôi kĩ càng sao? Không có cô, tôi sẽ không đồng ý vụ làm ăn này đơn giản vậy đâu, dù sao tôi cũng kiêu ngạo mà, tôi còn chưa tính toán gì hành vi chơi gái coi thường tôi của Tống Mạch đấy.”
Dư Lễ nói có vẻ rất có lý, Phong Quang nhìn Bạch Trí, ánh mắt đáng thương, cô không muốn hắn không vui khi có được vụ làm ăn này chỉ vì cô ra mặt:
“Bạch Trí, Tiểu Ngư là đàn anh đại học lúc em học ở nước ngoài, em tìm anh ấy không phải vì coi thường năng lực của anh đâu, chỉ là...”
Chỉ là gì, cô cũng không thể bịa ra lý do.
“Anh hiểu rồi.”
Cái vẻ tội nghiệp của cô như chú mèo con ốm yếu, Bạch Trí xoa đầu cô, nếu không có người khác ở đây, có lẽ hắn đã trao cho cô nụ hôn nồng cháy.
“Chậc.”
Sự tình tứ giữa họ làm tên "Cẩu độc thân" Dư Lễ cảm thấy rất không thoải mái, anh ta lại nghĩ đến cô vợ chưa cưới mà mình vẫn chưa theo đuổi được:
“Nhóc con, cô nghiêm túc hay chỉ chơi đùa với anh ta?”
“Đương nhiên là nghiêm túc.”
“Nếu tôi không nhớ lầm, cô vẫn còn một anh chồng chưa cưới nhỉ, chính là tên dăm bữa nửa tháng lại đi tán gái một lần.”
Phong Quang nghiến răng nghiến lợi:
“Sớm muộn gì tôi cũng hủy hôn với tên thiểu năng trí tuệ đấy.”
“Ô, son môi của cô phai một nửa rồi.”
“Thật không!?”
Phong Quang lấy gương ra, phát hiện son môi bị phai đi thật:
“Em vào toilet!”
Thân là một thục nữ, Phong Quang giữa chừng phải đến toilet để trang điểm lại, cô vừa đi, hơi thở dịu dàng trên người Bạch Trí biến mất tăm mất tích.
Hắn lịch sự mỉm cười xa cách:
“Tổng giám đốc Dư có gì muốn nói với tôi sao?”
“Bạch Trí, ha...”
Dư Lễ cười bí hiểm:
“Khi tôi nghe nói anh và Phong Quang yêu nhau, thật sự là giật mình bất ngờ luôn. Phong Quang chắc chắn không biết, anh và tôi ba năm trước đã quen nhau.”
“Quý nhân mau quên, dù tổng giám đốc Dư quên nói với Phong Quang cũng không có gì đáng trách.”
“Ồ? Anh không muốn tôi nói với Phong Quang ư?”
“Tôi không có quyền chi phối suy nghĩ của tổng giám đốc Dư.”
“Nhưng thái độ lập lờ không rõ của anh làm tôi không biết rốt cuộc anh có tình cảm gì với Phong Quang?”
Bạch Trí nở nụ cười dịu dàng như ngọc:
“Điều này có ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta không?”
“Không.”
Dư Lễ lười biếng cười:
“Anh biết trước khi anh đến Phong Quang đã tìm tôi nói gì không? Cô ấy nói, muốn tôi giúp anh, giúp anh đối phó với Tống Mạch, giúp anh báo thù.”
Dư Lễ nói xong, rất hài lòng nhìn sắc mặt người đối diện thay đổi.
“Anh Bạch, xem ra không chỉ tôi, Phong Quang cũng đã biết thân phận của anh rồi, không chừng Phong Quang đã đoán ra anh ở bên cô ấy chỉ vì muốn lợi dụng cô ấy mà thôi. Vậy, anh định làm thế nào?”
Cho tới tận lúc lái xe, trong đầu Bạch Trí không ngừng vang vọng câu nói ấy của Dư Lễ, người bên cạnh nói gì hắn cũng không để ý.
“Bạch Trí, Bạch Trí...”
Thấy hắn không để ý đến mình, Phong Quang nói to hơn:
“Bạch Trí!”
Xe phanh gấp lại, Bạch Trí đỗ xe ở bên đường quốc lộ, hơi nghiêng đầu, mờ mịt hỏi:
“Sao thế?”
“Em đang hỏi anh đó, lúc em ra ngoài, Dư Lễ đã nói gì với anh vậy? Hỏi anh anh cũng không nói, thần thần bí bí, không phải các anh có chuyện giấu em đấy chứ?”
Phong Quang ôm cánh tay hắn, nét mặt viết rõ “anh đừng mơ giấu được em.”
“Không lẽ em không có gì giấu anh ư?”
Bạch Trí quyết định ra tay trước để giành quyền chủ động, Phong Quang không nghe thấy cảm xúc trong giọng của hắn:
“Trước khi anh đến, em đã nói gì với Dư Lễ?”
“Em...”
Cô cắn môi một lúc lâu, cuối cùng quay đầu:
“Gió lớn quá, bổn tiểu thư không nghe thấy.”
Bạch Trí rướn người đè lên người cô, vây cô trong chiếc ghế:
“Em bảo Dư Lễ giúp anh đối phó với Tống Mạch, thù lao tương ứng là lấy anh ta, anh nói đúng không?”
“Gì cơ? Anh ta nói với anh như thế á?”
Phong Quang ngạc nhiên, sau đó trong lòng lập tức thầm mắng tên Dư Lễ mấy trăm lần:
“Em có đến tìm anh ta để thương lượng chuyện giúp anh, nhưng anh ta không nhắc đến chuyện em phải lấy anh ta! Dư Lễ có vợ chưa cưới rồi, anh ta rất yêu cô ấy, một tháng nữa họ sẽ kết hôn đấy... Khoan đã, anh bẫy em!”
Thấy vẻ mặt quả nhiên là thế của hắn, cô bất giác hiểu ra, trong lòng sáng tỏ, cô đẩy hắn ra, mím môi tức giận.
Bạch Trí cười nhẹ:
“Em biết thân phận của anh rồi?”
“...Biết.”
Cô do dự rất lâu mới trả lời:
“Là bố em sai người điều tra, ông nói cho em biết.”
“Bố em còn nói gì nữa?”
Ánh mắt Phong Quang ảm đạm đi:
“Còn nói anh ở bên em chỉ vì muốn lợi dụng em, mượn thế lực nhà họ Hạ để lật đổ Tống Mạch.”
Bạch Trí gật đầu tán đồng:
“Bố em nói rất có lý.”
Cô rũ mắt xuống.
“Nhưng, dù có lý cũng không đúng.”
Người vừa rồi cảm xúc còn chạm xuống đáy cốc, giờ đây lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.
Bạch Trí cảm thấy vẻ mặt thay đổi liên tục này của cô rất thú vị, hắn kéo cô vào lòng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh nhạt:
“Anh từng nói rồi, sau khi gặp được em, anh sẽ không nhường em cho bất cứ ai.”
“Vậy nên?”
Cô ngước mắt lên lắp bắp hỏi, vì chưa bao giờ nghe thấy câu cô muốn nghe từ chính miệng hắn.
Bạch Trí thở dài một tiếng nhận thua, kề môi bên lỗ tai cô, thanh âm của ba chữ ấy rất nhỏ, nhưng chậm rãi và mạnh mẽ... từng chữ được nói ra rõ ràng. Ba chữ ấy ngoài Phong Quang ra, không người ngoài nào có thể nghe thấy, cô cười tươi nhào vào lòng hắn.
Trên đường trở về, gương mặt Phong Quang treo nụ cười thỏa mãn. Đừng nhìn bề ngoài Bạch Trí là người nói chuyện lịch sự khiêm tốn, nhưng thật ra đối xử với ai hắn cũng lạnh lùng, có thể nghe thấy lời tỏ tình của hắn thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì, dù dựa theo sự phát triển của nguyên tác, hắn chưa bao giờ nói ra tình cảm của mình với Thu Niệm Niệm. Đương nhiên, Phong Quang không giống Thu Niệm Niệm, trên phương diện tình cảm, cô thích chủ động tấn công hơn.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của cô không giữ được lâu, vì trên đường quốc lộ cách bờ biển không xa, họ nhìn thấy một đôi tình nhân đang cãi nhau. Là Tống Mạch và Thu Niệm Niệm.
Phong Quang nhìn Bạch Trí, ý tứ rất rõ ràng, là muốn để hắn quyết định. Nhưng Bạch Trí lại làm như không nhìn thấy Tống Mạch và Thu Niệm Niệm, cứ thế mà đi qua họ, hai người kia còn đang bận liếc mắt đưa tình cũng không chú ý đây là xe của người quen.
Bạch Trí đưa Phong Quang về nhà, trước khi xuống xe, Phong Quang trao cho hắn nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn. Sau khi thành công trêu ghẹo lửa nóng trong người hắn, cô nhẹ nhàng xuống xe chạy về phía cửa lớn nhà họ Hạ. Cô bé xấu xa!
Bạch Trí tựa vào lưng ghế, hơi thở dần bình thường trở lại, suy nghĩ cũng vì vậy mà trống rỗng.
Phong Quang sợ Dư Lễ sẽ làm khó hắn nên mới tìm anh ta, mà xem ra cô cũng không biết thật ra hắn đã quen biết Dự Lễ từ ba năm trước, nhưng cũng chỉ là quen mà thôi, vì Dư Lễ năm đó còn từ chối hợp tác với hắn để lật đổ Tống Mạch.
Tuy nhiên, hôm nay lúc Phong Quang rời đi, Dư Lễ lại nhắc tới chuyện ấy, hơn nữa đồng ý góp sức với điều kiện đến lúc đó anh ta muốn 30% cổ phần của công ty Trát Nam,Bạch Trí đã đồng ý. Thực tế thì hắn vốn không thiết tha cái công ty này, thứ hắn không cần thì thế nào cũng được.
*********