Mặt trời, cách trái đất hơn khoảng 149,6 triệu km, hay một đơn vị thiên văn AU, và mất khoảng hơn tám phút để ánh sáng tới được trái đất.
Những dữ liệu thông tin đó, tưởng chừng sẽ đi cùng với Quang Vinh đến mãi về sau, cho tới một ngày, anh chợt nhận ra một sự thay đổi.
Mặt trời, chính xác là chỉ cách anh chưa tới một mét và nhiệt độ bề mặt của nó cũng không phải khoảng “5.700 K”, mà chỉ gần 37oC, đủ để khiến con tim anh tan chảy.
Vào một buổi chiều mưa tầm tã, giờ tan trường đã đến và mọi người ùa nhau ra về. Vì không mang theo ô, nên anh phải chạy đi thật nhanh và hy vọng cơn mưa sẽ không nhấn chìm lấy mình.
Đội cặp lên đầu và chạy nhanh nhất có thể, hộp sữa giắt ở bên bất ngờ rớt xuống. Nguyên tắc “không được lãng phí” khiến anh không thể bước đi, và mặc cho cơn mưa đang trút xuống, anh đành phải cúi xuống để nhặt.
Đó chính là lúc anh gặp Yến Nhi, cô cầm chiếc ô màu đen và bất ngờ xuất hiện che cho anh khỏi bị mưa ướt. Kể từ lúc đó, giống như việc trái đất quay quanh mặt trời, anh muốn ở bên cô như một định luật chẳng thể rời nhau.
“Tổng giám đốc.” Một chàng trai đang cầm chiếc ô màu đen. “Tổng giám đốc ơi.” Cu cậu thấy sếp cứ ngây người, trong khi trời đang mưa tầm tã.
Quang Vinh lúc này mới sực tỉnh. Hình ảnh chiếc ô màu đen, nó vô tình khơi gợi lại ký ức năm xưa trong anh, lúc anh gặp Yến Nhi lần đầu. “Chúng ta đi thôi.” Lên văn phòng, sau khi cởϊ áσ khoác anh liền hỏi. “Mọi chuyện sao rồi?” Đây chính là người vừa che mưa cho anh.
Trợ lý Khải Huy đặt xấp hồ sơ lên bàn. “Dạ, em gởi tổng giám đốc.” Đây là những gì sếp yêu cầu cu cậu tìm hiểu mấy tháng trước. Tất cả chỉ liên quan và xoay quanh một người, chị Yến Nhi.
Anh ngồi xuống. “Ngoài tôi và cậu ra, còn ai biết về chuyện này nữa?” Anh muốn hỏi lại cho kỹ, vì trước khi về nước, anh đã dặn dò việc này phải được thực hiện trong bí mật.
“Dạ, tổng giám đốc yên tâm.” Khải Huy khẽ cười. “Tất cả đều được ẩn danh và công ty thám tử này rất có tiếng về tính bảo mật ạ. Tất cả đều được giữ kín.” Ánh mắt của anh chàng hơi lóe lên. “Không ai có thể biết tổng giám đốc đứng sau chuyện này.”
Anh ngước mắt lên. “Rất tốt.” Thấy Ngọc Trân bất ngờ bước vào, anh liền lấy tập hồ sơ kinh doanh đè lên xấp thông tin điều tra để che lại.
“Cà phê của Vinh đây.” Ngọc Trân đặt ly cà phê phin lên bàn. Từ cà phê cho đến chiếc phin màu đen, tất cả đều là sản phẩm của công ty.
Thật ra thì trước kia, cô biết anh không hề thích đυ.ng đến những thức uống như thế này. Anh thích uống những thức uống bổ dưỡng và có nguồn gốc từ hoa quả kia. Cách đây vài năm, chả biết vì địa lý, hay do thời tiết thay đổi, anh lại chấp nhận chất cafein chứa trong cà phê chảy vào người mình. Cô vẫn còn nhớ rõ lúc ấy, lúc anh và cô còn đang ở lứa tuổi học sinh đầy mơ mộng.
“Vinh uống nước gì vậy?” Giờ ra chơi nào, cô cũng thấy anh lại đi tới tủ đồ của mình để lấy nước.
Quang Vinh quay sang. “Nước ép cà rốt.” Mỗi ngày anh sẽ uống một loại nước khác nhau để bổ sung vitamin và căn tin của trường sẽ lo việc đó. Nếu có thay đổi gì thì anh sẽ điện thoại xuống cho cô bếp trưởng và cô sẽ lo hết mọi việc. Nhiệm vụ của anh mỗi ngày chỉ là ghé qua căn tin lấy nước và mang đi.
Cô giả vờ khơi chuyện. “Nó dễ uống không?” Trong nghệ thuật tán tỉnh, một trong những cách tiếp cận đối phương dễ dàng, đó là nói về chủ đề của người ta ưa thích, hoặc họ am hiểu. Cô đã đọc sách rồi và giờ cô sẽ áp dụng.
Quang Vinh gật đầu. “Dễ uống lắm.”
Cô lấy hộp sữa ra và đóng tủ lại. “Hình như Vinh thích uống nước ép hả?” Có lúc cô thấy màu cam, có khi màu xanh và nhiều khi là màu vàng nhạt nữa.
Quang Vinh ừm một tiếng. “Vừa ngon, mà lại vừa bổ dưỡng cho sức khỏe.” Anh khuyên nhủ. “Trân cũng đừng uống sữa hộp nữa, toàn chất bảo quản không à.”
Cô giả vờ ngơ ngác. “Ủa vậy hả?” Cô đưa hộp sữa lên nhìn. “Trân thấy nó quảng cáo tên tivi là sữa nguyên chất, không sử dụng chất bảo quản mà.”
Quang Vinh lắc đầu vì sự ngô nghê của Ngọc Trân. “Quảng cáo nói láo ăn tiền mà. Trân đừng tin quá.” Anh đã từng đọc về vấn đề này, trong quá trình sản xuất sữa tiệt trùng, nhà sản xuất được phép sử dụng một số chất bảo quản như axit sorbic, canxi sorbat… với mức độ cho phép và dù sử dụng ít hay nhiều thì vẫn là có sử dụng.
Nhưng có một điều cô nghĩ Quang Vinh không biết, đó là với công nghệ hiện đại ngày nay, tiệt trùng và thanh trùng là hai công nghệ chế biến sữa không cần sử dụng chất bảo quản.
Với công nghệ tiệt trùng, sữa được xử lý ở nhiệt độ khoảng 140oC trong khoảng bốn giây. Việc xử lý ở nhiệt độ cao và trong thời gian rất ngắn như vậy sẽ giúp diệt hết các vi khuẩn, mà không ảnh hưởng đến chất lượng của sữa. Do vậy, sữa vẫn có thể được sử dụng tốt đến khoảng sáu tháng, mà không cần đến chất bảo quản.
Ở công nghệ thanh trùng, sữa được xử lý ở nhiệt độ khoảng 90oC trong khoảng ba mươi giây, rồi được làm lạnh đột ngột ở nhiệt độ khoảng 4oC. Một số nhà sản xuất lớn còn sử dụng thêm công nghệ ly tâm tách khuẩn và cũng không sử dụng chất bảo quản. Tuy nhiên, so với sữa tiệt trùng, thì sữa thanh trùng phải được bảo quản trong điều kiện nghiêm ngặt trong từ 3oC đến 6oC và hạn sử dụng chỉ trong vòng khoảng bảy ngày hoặc hơn.
Chưa kể việc hộp sữa cô đang cầm trên tay không phải là sản phẩm quốc nội, mà nó là hàng ngoại nhập. Có nghĩa nó đã được các cơ quan sức khỏe ở nước ngoài kiểm định một cách chặt chẽ, trước khi cấp phép bày bán trên thị trường.
“Cảm ơn Trân.” Quang Vinh nói.
“Hả?” Ngọc Trân giật mình trở lại với thực tại. Nhìn ánh mắt của Quang Vinh, cô mới chợt nhận ra. “À, không có gì.”
“Dạ, em xin phép lui ra trước ạ.” Trợ lý Khải Huy biết ý nên liền thưa.
Quang Vinh gật đầu. “Cảm ơn cậu. Có gì tôi sẽ gọi cậu sau.”
“Dạ.” Khải Huy lui ra.
Quang Vinh thấy Ngọc Trân vẫn đứng đó nhìn mình. “Trân có điều gì muốn nói sao?”
Ngọc Trân lại ngơ ngác. “À, không.” Cô nhanh nhảu. “Chỉ muốn hỏi cà phê Trân pha có vừa ý Vinh không?” Không đợi anh trả lời, cô liền nói tiếp. “Nếu không có gì, thì Trân ra làm việc tiếp đây.”
Quang Vinh nói trong khi mắt dán vào máy tính. “Cảm ơn Trân nhé.” Đây là sản phẩm của công ty anh, anh cần thưởng thức và cảm nhận được hương vị đặc trưng của nó để định hướng và quảng bá sản phẩm trong tương lai.
Đợi Ngọc Trân ra khỏi phòng, anh liền lấy xấp hồ sơ của Khải Huy ra xem. Đây là kết quả công việc mà anh giao cho Khải Huy vài tháng trước. Khải Huy cũng chính thức trở thành trợ lý cho anh từ lúc đó, và với nhiệm vụ đầu tiên được anh giao, Khải Huy đã không làm anh thất vọng.
Bắt đầu làm việc từ ngày nào, lương bao nhiêu, tăng lương, thăng cấp mấy lần, làm ở bộ phận nào, đã chuyển qua mấy phòng ban, hay luân chuyển công ty, đó là tất cả những thông tin của Yến Nhi, mà Khải Huy tìm hiểu được.
Tất nhiên là Quang Vinh không quan tâm nhiều tới những thông tin này, nên liền lật sang những trang khác, nơi thông tin của đội thám tử thu thập được. Nếu như Khải Huy điều tra tin tức của Yến Nhi ở công ty, thì đội thám tử này sẽ đảm nhận cho việc theo dõi ở bên ngoài.
Một vài bức ảnh chụp Yến Nhi đi ăn với một vài người con gái khác, anh nhìn vào và chỉ nhận ra được vài trong số đó là bạn cũ của hai người, chủ yếu là nhóm bạn ở chung phòng ký túc xá năm xưa của Yến Nhi.
Nhìn những tấm ảnh khác, anh không biết họ là ai nhưng anh có thể ngầm đoán đây là đồng nghiệp của cô nàng. Ngoài những lúc đi chơi, đi ăn và đi shopping với lũ bạn, thì phần nhiều thời gian cô nàng hay ở nhà một mình.
Đọc đến đây thì trong trí óc của anh chợt lóe lên một suy nghĩ, cô hiện tại vẫn lẻ loi và chưa có người yêu bên cạnh. Tính ra kể từ lúc anh nghe tin cô bị tên Minh Dũng lừa tình, thì đã lâu lắm rồi, cô nàng hình như vẫn cô đơn.
Nhưng khi nhìn đến những tấm hình cuối cùng và đọc những dòng ghi chú được nhấn mạnh bởi đội thám tử, thì anh mới hỡi ôi mọi chuyện. Nhìn bức hình cô chụp chung với một thằng, và thằng khốn đó không ai khác chính là Nhật Minh, kẻ vốn dĩ anh từng xem là bạn thân của mình.
Mật độ hắn ta gặp Yến Nhi và đi chơi với cô nàng không phải là ít, đặc biệt là dòng ghi chú được nhấn mạnh của đội thám tử, “có mối quan hệ phức tạp”. Sự phức tạp đó nghĩa là gì, anh không hiểu và khi đọc những dòng chữ kế tiếp, anh lại như muốn nổi đóa lên.
“Hay gặp nhau. Không có nhiều cử chỉ âu yếm và tình tứ. Thường xuyên tới chở và đưa đối tượng X về tới tận nhà. Cả hai rất vui vẻ và hay mỉm cười. Không ở chung. Chưa thể kết luận được cả hai người có phải đang hẹn hò hay không. Cần tìm hiểu thêm.” Đó là những dòng ghi chú của đội thám tử nói về mối quan hệ của Nhật Minh và Yến Nhi.
Phức tạp, phức tạp thế nào và tại sao là phức tạp, trong khi mọi chuyện đã rõ ràng như vậy. Hắn, tên Nhật Minh đó, đã và đang tiếp cận Yến Nhi của anh, như cái cách mà những con mèo hoang động đực ve vãn, tiếp cận những con mèo nhà.
Ngã người ra sau ghế, anh thở dài như muốn trút hết sự mệt mỏi và bực tức ra khỏi người. Anh cần phải làm gì đây, một Minh Dũng đã khiến anh đau thương nhiều năm, và giờ tên Nhật Minh này lại muốn xen vào và lặp lại chuyện đó.
Kéo ngăn bàn ra, anh cầm trên tay thanh kẹo Snickers hôm nào, thanh kẹo chocolate mà Yến Nhi rất thích ăn, và cũng là thanh kẹo anh đã tặng cô trong nhiều năm qua. Tất nhiên nhiều năm đó chỉ dừng lại từ khi anh quyết định sang Mỹ du học. Và anh cũng thừa biết rằng, Yến Nhi thích kẹo của anh hơn, so với cây kẹo mυ'ŧ rẻ tiền của tên Nhật Minh. Đây không phải là sự ngộ nhận, mà là thực tế đã xảy ra vào năm xưa.
Lúc đó anh đang đứng trên phòng của mình, ở khu ký túc xá của trường Sky. Tất nhiên không phải giới thiệu, thì ai cũng biết hệ thống trường Sky hiện đại, giàu có và xa hoa như thế nào. Mỗi lớp học đều khoảng hai mươi người và mỗi phòng từ cơ sở vật chất, cho đến cơ sở hạ tầng đều được xây dựng, thiết kế và trang bị một cách hiện đại và tốt nhất.
100% học sinh ở đây đều là con nhà quyền thế và giàu có. Một ít trong số đó còn là con của những người nổi tiếng, những chính trị gia và những người đầy quyền lực trong xã hội. Do vậy, cũng là một điều dễ hiểu khi nhà trường phải cung phụng một cách tốt nhất cho các cậu ấm, cô chiêu khi tới học.
Bỏ qua việc nhà trường có khuôn viên rộng hàng trăm m2, ngoại trừ trường mầm non, thì từ trường tiểu học cho đến trường đại học đều được xây dựng và thiết kế ra hai khu riêng biệt, khu lớp học và khu ký túc xá. Cả hai khu đều nằm trong khuôn viên của trường và mỗi khu đều có sân thể thao riêng. Ngoại trừ hồ bơi thì chỉ có một và tất nhiên nó không nằm trong khu túc xá. Hồ bơi chỉ được sử dụng cho việc học và thi đấu.
Thấy tên Nhật Minh đang tiếp cận Yến Nhi ở dưới sân, anh liền vọt xuống với một tốc độ nhanh nhất có thể. Tất nhiên từ trước giờ, điền kinh chưa bao giờ là vấn đề khó với anh cả. Anh từng là người đại diện cho lớp tham gia bộ môn này ở hội thao của trường.
“Hắn làm gì cậu?” Anh vừa chạy tới thì liền nói ngay.
Yến Nhi hơi bất ngờ. “Có làm gì đâu.” Cô nói tránh đi. “Cậu ấy cho kẹo tớ ấy mà.” Cô nghĩ nên giấu đi vụ giao kèo lúc nãy là hay nhất.
Thấy cây kẹo mυ'ŧ trên tay Yến Nhi, anh liền giật lấy. “Cậu ăn kẹo của tớ đi.” Sợ cô nghĩ mình xấu bụng nên anh liền nói. “Tớ ăn kẹo này cho.” Tất nhiên là anh sẽ vứt kẹo này vào thùng rác rồi.
Đã vứt một lần, thì anh sẽ vứt được lần thứ hai. Anh sẽ giành lấy Yến Nhi bằng mọi cách có thể. Trở lại với thực tại, anh cất thanh kẹo vào lại trong ngăn kéo và nhấp nhẹ một chút cà phê Ngọc Trân mới pha. Anh cần phải hoàn thành việc đánh giá sản phẩm và lên chiến lược marketing.