Chiến đội Phong Sắc, hiện trường buổi họp báo.
Ánh đèn sân khấu không ngừng lóe lên khiến người tôi chói mắt, Tần Mạch đứng một mình trên sân khấu, khẽ nhắm mắt lại, cầm lấy micro thấp giọng nói: "Tôi quyết định, từ hôm nay chính thức rời khỏi câu lạc bộ Phong Sắc, rời khỏi giải đấu chuyên nghiệp. Tôi xin lỗi những người bạn đã thích tôi và ủng hộ tôi vì đã làm các bạn thất vọng.”
Trong thanh âm thiếu niên có chút nghẹn ngào, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt.
Các phóng viên dưới khán đài nghe nói như vậy lập tức chen chúc xông lên, tranh nhau đưa micro đến trước mặt hắn: "Tần Mạch, cậu chưa tới mười tám tuổi đã lựa chọn giải nghệ, là do áp lực tâm lý quá lớn phải không?”
“Có phải thua mấy trận gần đây khiến cậu mất niềm tin không?"
"Sư phụ đã giao chiến đội vào tay cậu, cậu cứ đi như vậy, sao có thể xứng đáng với sự bồi dưỡng của sư phụ?"
"Có phải cậu nên cho những fan ủng hộ mình một lời giải thích không?!"
Những câu hỏi của phóng viên như những con dao sắc bén, không chút khách khí đâm xuyên qua trái tim, từng câu từng chữ lạnh lẽo thấu xương.
Tần Mạch hít sâu một hơi, cúi đầu thật sâu về phía mọi người: "Thực xin lỗi.”
Sau đó, cậu liền thẳng lưng, dứt khoát xoay người đi ra khỏi hiện trường buổi họp báo.
"Tần Mạch, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Trong hậu trường buổi họp báo, một thiếu niên tóc vàng mắt đen sải bước đuổi theo cậu, ngăn cản trước mặt cậu, nghi hoặc hỏi: “Cậu muốn rời khỏi chiến đội Phong Sắc? Tại sao?”
"Tôi không muốn trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử nữa.” Tần Mạch nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Thừa dịp hiện tại tuổi còn trẻ, đổi nghề còn kịp.”
“Vậy cậu quên ước định của chúng tôi sao?” Thiếu niên đặt tay lên vai Tần Mạch, nghiêm túc nhìn chăm chú vào ánh mắt của cậu: “Mùa giải này cậu thua tôi, cậu đã nói mùa giải tiếp theo nhất định sẽ thắng tôi.”
Tần Mạch không nói gì, nhưng sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Thiếu niên không khỏi lo lắng: "Sắc mặt của cậu khó coi như vậy, có phải cậu bị bệnh hay không?” Hắn vươn tay định sờ trán đối phương, nhưng lại bị đối phương cứng ngắc tránh đi.
"Tiếu Hàn.”
Tần Mạch ngẩng đầu lên cắt đứt ánh mắt của hắn, nhìn thẳng ánh mắt của y, bình tĩnh nói: “Tôi quyết định như vậy là có lý do của mình, cậu đừng hỏi nữa. . . Chơi thật tốt trò chơi của cậu đi, tạm biệt.” Cậu nói xong liền xoay người bước nhanh rời đi, tựa hồ không muốn ở chỗ này dừng lại thêm một giây nào nữa.
"Tôi nghe nói, tạm biệt trong tiếng Trung còn có một loại ý tứ, không bao giờ gặp lại.”
Tiếu Hàn xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng cậu: “Cậu nói "tạm biệt" là có ý gì? Cậu sẽ không quay lại sao?”
"...” Lưng Tần Mạch hơi cứng đờ, nhưng cậu không trả lời câu hỏi này mà tiếp tục bước nhanh về phía trước.
“Tôi sẽ chờ cậu trở về!” Tiếu Hàn cao giọng nói: “Chờ có một ngày chúng tôi gặp lại, cậu có thể tự tay đánh bại tôi!”
"Sẽ không có ngày đó.” Bước chân Tần Mạch cũng không có dừng lại, cậu giống như đang chạy trốn, nhanh chóng xuyên qua hành lang thật dài.
Ánh mặt trời chạng vạng màu vàng kéo dài thân ảnh cô đơn của thiếu niên, bóng lưng gầy gò có vẻ đơn bạc lại kiêu ngạo.
Cậu chỉ đem bóng lưng kiêu ngạo để lại cho vị bằng hữu cũng là đối thủ thời trẻ này, nhưng không để cho đối phương nhìn thấy khóe mắt cậu ánh lệ quang.
Tiếu Hàn đứng tại chỗ, vẫn nhìn theo bóng lưng cậu biến mất ở cuối ánh sáng.
"Sẽ có ngày đó.” Ngữ khí Tiếu Hàn kiên định nói: “Tôi chờ cậu.”
Thiếu niên thiên tài chiến đội Phong Sắc - Tần Mạch vì trạng thái trượt dốc đã nhanh chóng tuyên bố rời khỏi câu lạc bộ, kết thúc sự nghiệp thể thao điện tử ngắn ngủi của mình bằng một lời xin lỗi đơn giản.
Tần Mạch từng đại diện cho đội tuyển quốc gia xuất chinh thi đấu cấp quốc tế và giành được quán quân, là người được rất nhiều người coi trọng nhất, tất cả mọi người đều chờ mong một ngày nào đó cậu có thể trưởng thành thành một thế hệ đại thần eSports mới, có thể giống như sư phụ của cậu trở thành trụ cột của chiến đội Phong Sắc.