Sau khi ăn cơm chiều xong, Tử Đằng chở Ninh Lạc về Ninh gia. Sau đó lên tầng ba, vào phòng làm việc của Ninh Khương.
Lão nhìn hai đứa trẻ, gật đầu. Càng nhìn Tử Đằng càng thuận mắt!
"100 phần trăm???" Ninh Lạc cầm tờ xét nghiệm không khỏi ngạc nhiên.
"Lựa người cũng tốt đó chứ!" Ninh Khương thật muốn trêu ghẹo cháu trai, vẻ mặt này hiếm thấy lắm nha.
Tử Đằng nhìn con số kết luận màu đỏ chót với tâm trạng khá phức tạp.
"Hạ Đông Quân với Ninh Lạc chỉ có 89 phần trăm thôi mà nhỉ?" công và thụ chính còn chưa đạt mức tối đa mà một kẻ ngoại lai như cậu cùng thụ chính lại chạm mốc?
Ninh Lạc vốn đang vui sướиɠ ngẩn đầu liền thấy vẻ mặt này của Tử Đằng:
"Sao thế? Không vui sao?"
Tử Đằng vội lắc đầu:
"Vui chứ, chỉ là có hơi bất ngờ thôi!"
Vẻ mặt này làm gì ánh lên niềm vui? Rõ ràng là sự hoang mang, không thể tin với kết quả. Như rằng Tử Đằng chắc chắn không có con số 100 vậy. Bên trong không vui vậy thôi, chứ bên ngoài Ninh Lạc vẫn duy trì bộ mặt vui vẻ.
Bác sĩ Ngọc chậm rãi tiến đến:
"Chào cậu Tử Đằng! Tôi là Uyển Ngọc!"
"Vâng! Chào chị!"
Tử Đằng đưa tay bắt lấy tay đang đưa ra trước mắt mình. Ninh Lạc tắt hẳn nụ cười. Ninh Khương quan sát biểu cảm của cháu trai không khỏi thở dài.
"Có bắt tay chào hỏi mà nó cũng ghen!"
Bác sĩ Ngọc khá tinh ý, vội thu tay mình về, cười gượng:
"Cậu Tử Đằng! Tôi nghĩ cậu sẽ có đợt phân hoá lần hai! Có thể cho tôi kiểm tra một vài điều không?"
Bác sĩ Ngọc không chỉ hỏi Tử Đằng mà còn lo ngại về Ninh đại thiếu gia nữa, vừa nghe câu "kiểm tra" mặt Ninh Lạc đã đen lại rồi. Bác sĩ Ngọc toát mồ hôi!
"Thứ bảy tuần sau nhé"
"Được, được!"
Bác sĩ Ngọc vội cúi người chào xong sau đó...chạy mất dép.
"Tử Đằng"
"?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, nên tôi sẽ lấy cậu"
"Khụ khụ khụ!"
Ninh Khương đang rót trà cho mình nghe xong câu đó thật xấu hổ! Cháu ơi là cháu, nhanh quá rồi!
Tử Đằng chỉ biết cười trừ!
Sau việc xét nghiệm này Tử Đằng cũng đã hiểu tại sao lý trí cậu lạnh nhưng trái tim lại cứ hướng đến Ninh Lạc, độ tương thích có thể xem là sợi dây tình duyên, trong tiểu thuyết công và thụ chính chỉ có 89 phần trăm, nhưng bấy nhiêu đủ khiến Hạ Đông Quân điên đảo vì Ninh Lạc. Còn cậu, 100 phần trăm này, sẽ như thế nào nhỉ?
Có lẽ việc cậu xuyên đến đây ngay từ đầu đã được "ai đó" lên kế hoạch rồi, nếu không sao lại có việc độ tương thích tới 100 phần trăm.
....................
Sau mười mấy phút trò chuyện với Ninh Khương, Ninh Lạc đưa Tử Đằng về, mà thật ra là đi hẹn hò! Hôm nay Tử Đằng vốn đã xin nghỉ làm thêm ở cửa hàng thức uống để đến đây xem kết quả rồi, sẵn tiện đi dạo một vòng thủy cung vậy!
Ninh Lạc ngoài mặt buồn rầu vì ảnh hưởng đến giờ làm thêm Tử Đằng nhưng trong bụng thì vui đến nở hoa.
Cả hai đang xuống lầu thì vô tình gặp Ninh Lập Thành và...Mận Mận! Ánh mắt Tử Đằng dán lên cục bông Mận Mận vài giây.
"Đáng yêu quá đi!"
Ninh Lạc nghiến răng trong lòng nhìn tiểu tam Mận Mận, đứa lấy đi ánh mắt của bạn trai!
Ninh Lập Thành vừa trông thấy Tử Đằng liền phẫn nộ, quát:
"Ai cho phép-"
"Anh rể!"
Tử Đằng, Ninh Lạc, Ninh Lập Thành không hẹn mà cùng nhìn Mận Mận. Bé để xuống nền nhà ly kem đang ăn dở, hai tay hướng về phía Tử Đằng. Alpha thờ ơ kia thực muốn ôm tim!
Đây là hành động muốn cậu bế đây mà! Tử Đằng cúi người xuống nâng cục bông bốn tủi, thấp thấp nặng hai mươi bảy kí lên.
Ninh Lập Thành bị bơ càng thêm tức giận:
"Ai cho cậu-"
"Lên phòng đi"
Giọng Ninh Lạc thấp cực kỳ, ánh mắt lạnh giá cực kỳ. Ninh Lập Thành hơi hơi sởn gai ốc. Hứ! Lên thì lên!
Ninh Hạc Hiên, Ninh Thục Quyên núp phía xa xa nghe thấy câu "anh rể" của Mận Mận không khỏi giật mình! Con bé này học đâu ra vậy!?
Mùi giấm nồng quá a!