Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

Chương 42

Trong giờ học, Ninh Lạc thường xuyên nhìn sang Tử Đằng, nói không ngại thì là nói dối, thử tưởng tượng đang ngồi như thế mà có người cứ nhìn chằm chằm mình và còn là bạn cùng bàn thì có tập trung được không?

"Ninh Lạc, đừng có nhìn tôi nữa"

Ninh Lạc rất nghe lời, quay liền sang bảng, nhưng mấy phút sau lại quay trở lại nhìn cậu.

Tử Đằng: "........"

Suy nghĩ một hồi, Ninh Lạc mở miệng:

"Tôi nghe nói cậu học không được tốt môn văn, tôi có thể giúp cậu cải thiện, còn môn sử, sinh, hoá nữa, cứ hỏi tôi"

Nghe xong Tử Đằng liền lắc đầu:

"Tôi ổn, cảm ơn!"

Người đẹp Ninh Lạc buồn bã cụp mắt, đương nhiên cậu cố ý làm thế cho Tử Đằng xem. Bạn bàn trên và bàn bên đều là alpha, họ cũng là hai kẻ rất thích Ninh Lạc, mạnh ai nấy cắn răng, thầm mắng trong đầu: Tử Đằng dám làm ánh trăng sáng của tôi đau lòng! Muốn đánh người!

Sau vài phút, Ninh Lạc như nhớ ra gì đó, ngước lên, đôi mắt cong màu lam xinh đẹp như đang cười:

"Tôi và Hạ Đông Quân hủy hôn tối qua rồi, cậu không cần lo lắng"

Ông nội Khương rất thương Ninh Lạc, khi nghe cháu bảo có người mình thích chẳng cần suy nghĩ nhiều mà liên lạc sang nhà Hạ gia ngay lập tức. Tuy bên kia không đồng ý và doạ sẽ rút vốn đầu tư nhưng Ninh Khương vẫn nhất quyết, giọng điệu còn tức giận: Ninh gia không có vốn đầu tư của mấy người thì vẫn sống được!

Ban đầu hôn ước đã giao lợi ích để hàng hai, hạnh phúc mới hàng đầu, miễn không quá đáng thì mục hợp tác hai nhà vẫn giữ nguyên. Thế mà Hạ gia lại đòi rút vốn, họ nghĩ mình là ai chứ? Sự áy náy của Ninh Khương cũng vì thế mà tan biến hết. Ninh Lạc chỉ cần nhớ đến gương mặt tức giận của ông nội liền an tâm.

"Ờ, vậy thì chúc mừng cậu"

Ninh Lạc cong môi. Cậu chỉ thông báo cho Tử Đằng biết để cậu ta chuẩn bị tâm lý thôi. Tử Đằng rùng mình...

Buổi tối Tử Đằng đứng trong quầy làm như mọi khi. Bên ngoài trời đang mưa nên khá vắng khách, cậu mở điện thoại lên kiểm tra tiền lãi cổ phiếu.

"Hết năm nay bán cổ phiếu rồi chuyển trường"

Khi đủ 18 tuổi Tử Đằng sẽ đến học tại Viện Quân Sự thuộc thành phố Hoà Bình, thành phố thứ hai sau thành phố Hoa Lư. Vừa hay thoát khỏi Ninh Lạc luôn, chứ nếu mỗi ngày cậu ta luôn dính sát mình như hôm nay thì quả là khinh khủng. Còn chưa kể đến công chính, nam phụ chưa xông đến tìm cậu.

Bên ngoài mưa dần nặng hạt thì chợt một bóng người chạy thẳng vào. Tô Bích Vân cả người lấm tấm nước mưa xông đến quầy pha chế:

"Nói chuyện với tôi một lát!"

Bịch bịch bịch

Không đợi Tử Đằng trả lời liền trực tiếp kéo người chạy ra xe của mình trước ánh mắt bàng hoàng của mọi người trong cửa hàng.

Tất cả đồng loạt nghĩ: "bạo lực quá a!"

Sau khi lên xe, Tô Bích Vân trực tiếp vào vấn đề:

"Ninh Lạc tỏ tình thật?"

Đối với chuyện này Tử Đằng thực chán đến cổ, ngày hôm nay có biết bao nhiêu người hỏi rồi:

"Không có"

"Cậu nói dối! Cậu có biết bản thân nói dối tệ đến mức nào không?"

"......."

Tô Bích Vân khó chịu.

"Tên đó biết bản thân đang làm gì không? Hạ Đông Quân, Phan Trạch Dương tha cho Tử Đằng sao?"

Cô càng không cam tâm, tại sao mình đến trước mà lại bị kẻ khác cướp mất cơ hội tỏ tình rồi. Cô nhìn Tử Đằng, muốn nói gì đó lại thôi!

Tô Bích Vân mở cửa xe cho Tử Đằng ra ngoài, thở dài. Mình không bản lĩnh như Ninh Lạc, gia tộc sẽ chẳng chấp nhận vì một người như Tử Đằng mà hủy hôn với Phan Trạch Dương!

Tử Đằng đi nhanh vào cửa hàng với ánh nhìn chăm chú của mọi người. Đừng nói người khác bàng hoàng, ngay cả cậu còn bàng hoàng hơn nữa này.

"Chuyện gì xảy ra với nữ phụ phản diện vậy?"