Vài phút trước, Phan Trạch Dương được một người bạn đi ngang qua gọi báo hắn rằng Lạc Diên đang gây sự với Tô Bích Vân. Khi hắn đến nơi vừa lúc trông thấy cảnh Lạc Diên bị Ninh Lạc đẩy văng vào ghế, nhưng đó không phải là điều hắn quan tâm nhất.
"Tên alpha đó ngồi ăn chung với Lạc Lạc?"
Kế bên còn là Tô Bích Vân. Nhìn vào lượng chén trên bàn là biết ba người đang ăn chung. Không đời nào Ninh Lạc lại hẹn ăn trưa với Tô Bích Vân, và cũng không bao giờ có chuyện ngược lại.
Hắn phẫn nộ, rất muốn kéo alpha hạ đẳng kia ra mà đánh một trận. Sao hắn dám mời hai người họ và ngồi chung một bàn như thế, thức ăn rác rưởi này sao xứng với Lạc Lạc của hắn? Dù điên tiết nhưng Phan Trạch Dương vẫn cần phải giữ hình tượng thiếu gia có gia giáo. Hắn bước đến hỏi:
"Lạc Lạc! Bích Vân! Lạc Diên làm gì mọi người sao?"
Lạc Diên nghe giọng Phan Trạch Dương liền nhào đến ôm hắn, nhưng chưa kịp chạm vào người đã bị đẩy ra. Lạc Diên dùng gương mặt khó tin nhìn hắn. Đáp lại là ánh mắt cáu gắt của Phan Trạch Dương.
"Thấy người trong mộng liền vứt bỏ tôi sao?"
Lạc Diên hét lớn. Phan Trạch Dương sầu não che mắt. Mất mặt chết đi được! Còn ở trước mặt Lạc Lạc của hắn nữa! Chuyện này mà truyền đến tay đối thủ một mất một còn Hạ Đông Quân há chẳng phải là trò cười sao?
Phan Trạch Dương mặc kệ Lạc Diên, hắn ta quay người sang Ninh Lạc:
"Lạc Lạc! Em đừng hiểu lầm! Anh và cậu ta chỉ là bạn bè bình thường thôi!"
Tô Bích Vân dựa người vào bức tường phì cười, đây là chuyện buồn cười nhất ngày hôm nay nha:
"Bạn bè mà đánh dấu tạm thời, còn lên giường luôn!"
Phan Trạch Dương liếc Tô Bích Vân, cô vờ lấy tay che miệng mình lại.
Ninh Lạc buông đũa, trong lòng không khỏi bực bội, chỉ có ăn trưa thôi mà hết người này đến người kia lại làm phiền. Ninh Lạc ngước lên nhìn Phan Trạch Dương, đôi con ngươi màu đen cùng chiếc gọng bạch kim vừa lạnh lùng vừa sắc bén:
"Cậu và tên kia có mối quan hệ gì thì liên quan gì đến tôi? Các người ở lại trò chuyện vui vẻ, tôi về"
Nói xong liền chuẩn bị rời đi. Phan Trạch Dương thấy thế vội nắm tay kéo lại. Nếu Ninh Lạc rời khỏi, chắc chắn hắn sẽ không có cơ hội giải thích! Cũng tại Lạc Diên phiền phức đó cả! Giọng hắn có chút buồn rầu:
"Thật sự giữa tôi và cậu ta không có gì hết! Cậu tin-"
"Tôi đã bảo là không quan tâm mà? Lãng tai sao? Buông ra!"
Ninh Lạc ghét cay ghét đắng alpha chạm vào người mình. Đã thế còn là Phan Trạch Dương, kẻ đáng ghét đứng thứ hai sau Hạ Đông Quân.
Vệ sĩ bước đến cạnh Ninh Lạc. Phan Trạch Dương cắn răng buông tay. Ninh Lạc xoa xoa cổ tay mình, dấu tay in rõ trên làn da trắng sáng của cậu. Ninh Lạc nổi nóng.
Phan Trạch Dương không giữ được người liền phẫn nộ hơn. Hắn nhìn Tử Đằng, nghiến răng nghĩ: "nếu không phải vì nó mời bọn họ đến đây thì đã không có chuyện này xảy ra. Tất cả là lỗi của hắn!"
Khi Ninh Lạc vừa đi được vài bước liền nghe tiếng đổ vỡ sau lưng.
Choang... xoảng...
Cùng với tiếng hét thất thanh của Tô Bích Vân:
"Mày bị điên hả? Buông Tử Đằng ra!!!"
Giọng nói kiềm nén cơn giận cùng tinh tức tố alpha cấp S của Phan Trạch Dương lan ra mạnh mẽ:
"Thân mật như thế? Thằng này khiến cô trở mặt với tôi? Tiện nhân!"
Cả quán lẩu nhỏ bị tinh tức tố cường đại đe doạ. Từ nhân viên đến khách, chủ yếu đều là cấp thấp và beta.
Tô Bích Vân omega cấp A+ đương nhiên không chống lại được tinh tức tố mang tính công kích của alpha cấp S, cô khó thở, chân loạn choạng.
Lạc Diên còn thê thảm hơn. Cậu ta chỉ là omega cấp B, dù có bị đánh dấu và quen thuộc mùi hương tinh tức tố của Phan Trạch Dương cũng không hoàn toàn chống chọi lại được, tâm lý vốn đang bị sốc liền trực tiếp ngất xỉu. Gần hai mươi người trong quán cũng rơi vào trạng thái khó thở!