Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

Chương 17: Ngoại truyện 2

Tử Đằng uống ly cacao lạnh xong đem hành lý về phòng. Sắp xếp đồ đạc gọn gàng mới đi tắm sạch sẽ.

Dạo một vòng sân nhà, chơi một chút với chú chó Bắp. Tử Đằng nhìn đồng hồ đã hơn 11h trưa, thầm nghĩ Ninh Lạc sắp tan làm rồi. Nhớ đến Lạc Lạc nhà mình về trễ hơn người ta, làm nhiều việc hơn người ta Tử Đằng thấy thật tội nghiệp vợ.

Cậu gửi cho Ninh Lạc một tin nhắn:

- Mười lăm phút nữa anh tới đón em

Nhắn xong cậu lên nhà thay quần áo, lái xe đi. Quản gia mỉm cười nhìn theo:

"Mình có nên rời đi không nhỉ?"

Chú không muốn cản trở vợ chồng người ta ân ái đâu!

Tập đoàn F.L, tầng 10. Văn phòng Tổng giám đốc.

Ninh Lạc nhìn chăm chăm cái điện thoại.

- Chồng yêu: Mười lăm phút nữa anh tới đón em

Cậu dụi mắt vài lần. Khi dòng chữ vẫn như cũ, mừng rỡ vì đó không phải là ảo giác, chồng mình về rồi a!

Theo như tính toán của Ninh Lạc phải đến tận ngày mai Tử Đằng mới về. Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h18 phút, còn 12 phút nữa chồng sẽ đến. Nhưng vì vui quá Ninh Lạc chẳng còn tâm trí đâu mà xem hợp đồng đang cần phê duyệt gấp, trực tiếp gạc sang bên cạnh chiếc vi tinh.

Cậu đi đến khung cửa sổ thủy tinh, mong chờ nhìn xuống đường lộ. Tay ôm chiếc điện thoại.

"Một năm rồi, suốt một năm đó chỉ có thể nhìn người qua video call, xoa dịu bản thân bằng tinh tức tố được gửi từ bên kia địa cầu. Cuối cùng, cuối cùng cũng được gặp mặt trực tiếp"

Gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc nở nụ cười hạnh phúc. Nếu trợ lý có mặt ở đây, chắc chắn sẽ bị doạ cho hết hồn.

Trong lúc đợi, Ninh Lạc lập kế hoạch sẵn trong đầu: Đi ăn ở nhà hàng Swanky, sau đó về nhà ôm cho thật đã, buổi trưa đi dạo thủy cung, đi chơi công viên, xem phim...

Vừa tưởng tượng vừa bấm điện thoại xem giờ. Cậu định sẽ xuống sớm để đợi Tử Đằng. Chỉ cần nghĩ nửa kia sắp đón mình thôi Ninh Lạc đã đỏ cả mặt.

Liếc nhìn đồng hồ đã 11h22 phút, Ninh Lạc gom áo khoác, túi của mình xuống tầng. Lúc này còn một vài nhân viên ở lại, mắt thấy Lạc tổng, tất cả đều bất ngờ:

"Lạc tổng!"

"Lạc tổng!"

Ninh Lạc gật đầu qua loa. Bề ngoài vẫn như thường, lạnh nhạt, lưng thẳng tắp.

"Lần đầu tiên thấy Lạc tổng về sớm nha!"

Một tuần sáu ngày sớm nhất là 11h40, trễ nhất 12:30 Ninh Lạc mới tan làm. Vì nhà không có Tử Đằng, cậu cảm thấy chán ngắt!

Ra đến ngoài công ty đã 11h26 phút. Vẫn còn bốn phút để chờ. Đang định đến dưới gốc cây thì một chiếc xe sang trọng màu đen quen thuộc chạy đến.

Tim Ninh Lạc đập nhanh. Cơ thể không tự chủ mà bước về trước.

Tử Đằng bên trong bấm còi, sau đó mở kính xuống, nở nụ cười:

"Vợ anh vào xe nhanh, nhiều kẻ nhìn lắm nha"

Tử Đằng bước ra mở cửa cho Ninh Lạc, thấy cậu vẫn đứng đó nhìn mình, Tử Đằng hết cách liền đến bế cả người vào xe. Trông thấy gương mặt nhớ mong từng phút, từng giây phóng đại ngay trước mắt, Ninh Lạc liền ôm chặt lấy cậu, như sợ cậu sẽ biến mất. Giọng nói trầm, ấm áp mang chút cưng chiều nói vào tai Ninh Lạc:

"Ngoan. Em buông tay ra, chúng ta về nhà"

Ninh Lạc gật đầu, ngoan ngoãn buông tay. Tử Đằng cười nhẹ rồi vòng sang ngồi ghế lái. Suốt chặn đường Ninh Lạc cứ dính sát người vào chồng mình, một phút lại hôn lên má Tử Đằng một cái.

Kế hoạch tốn công vừa nghĩ ra khi nãy đều tan biến hết. Ninh Lạc chỉ cần Tử Đằng thôi...

Định viết một chương ngoại truyện trước à mà thấy nó lãng quá nên viết cho trọn. Mấy bạn cùng tui xem cuộc hành trình của Tử Đằng và Ninh Lạc sau này nha!