Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

Chương 13

Ninh Lạc hoảng sợ, tâm lý cậu tuy vững và chắc chắn rằng bản thân đủ sức đánh bại tên alpha ghê tởm kia nhưng cơ thể lại không tự chủ mà run rẩy, trông vô cùng đáng thương. Alpha cao lớn thấy thế liền ngứa ngáy:

"Không có alpha xoa dịu cậu sẽ chết, thuốc ức chế bị dẫm nát rồi. Ngoan nào, Ninh Lạc-"

Bụpp

Ninh Lạc một cước đá vào bụng alpha, hắn ôm bụng, lúc ngẩng đầu định túm Ninh Lạc mà dạy dỗ thì cậu đã nhanh chân chạy vào toilet chốt khoá trong.

"Mẹ kiếp! Mở cửa ra!"

Rầm rầm rầm

Hắn đã để ý omega tinh xảo này từ lâu rồi. Hôm nay may mắn bắt gặp cậu có dấu hiệu phát tình nên lặng lẽ theo dõi. Hạ Đông Quân bám dai như đĩa đúng lúc vắng học, ông trời đang giúp hắn đây mà! Không thể bỏ lỡ cơ hội này được!

Alpha lúc này dần dần bị tinh tức tố thơm ngát của hương hoa thụy dương đánh mất lý trí. Hắn vô thức giải phóng tin tức tố hương gỗ mạnh mẽ, cũng vì thế mà đám alpha đi ngang qua ngửi được mùi hoa thụy dương chưa kịp vào đã bị chặn lại ở cửa. Và sau đó là chúng khó thở rồi bị bác bảo vệ, cô lao công dễ dàng lôi đi.

Sở dĩ Tử Đằng thấy sáu người là vì tên alpha có bước ra tìm đồ gì đấy để cậy cửa, quyết lôi omega quyến rũ trong kia đi ra. Nhưng loay hoay gần một phút vẫn không thấy nên về chỗ cũ.

Tiếp tục đập cửa.

Rầm rầm rầm

Cửa nhà vệ sinh được thiết kế rất chắc chắn, nhất là cửa cho omega. Hắn không hề làm dù chỉ một vết trầy xước nhỏ trên cánh cửa.

Kì phát tình khiến Ninh Lạc thở khó khăn, cả người như cái lò lửa, trong lòng khó chịu bồn chồn, không gian chật hẹp có mùi tinh tức tố của alpha kia len lỏi càng thêm khó chịu. Ninh Lạc thấy mùi này rất kinh khủng, vô ý thả tinh tức tố nồng hơn để che lấp. Cấp bậc của Ninh Lạc đương nhiên cao hơn so với alpha vô danh, dễ dàng che lấp hoàn toàn cả nhà vệ sinh, và dần lan ra ngoài.

Đang là kì phát tình, tinh tức tố không hề có tính công kích nên alpha vẫn như thường, hắn dại ra bắt đầu cào cấu, đập cửa loạn xạ. Ngay lúc này Ninh Lạc ngửi được một mùi rất quen, là mùi thơm nhẹ nhàng kết hợp giữa nước xả vải và mùi trên cơ thể. Là Tử Đằng, không nhầm vào đâu được.

Binhhh

Bịchhh

Tiếng đấm và tiếng ngã vang lên. Ninh Lạc có phần hốt hoảng:

"Lại thêm một tên alpha"

Ninh Lạc đột nhiên nhớ lại khuôn mặt thờ ơ như mọi khi của Tử Đằng. Lúc này đây, khuôn mặt đó chắc chắn đầy du͙© vọиɠ. Nhưng nó khác với những gì cậu tưởng:

"Này cậu bạn bên trong, có cần tôi xuống gọi bác bảo vệ lên không?"

!!! "Hắn, hắn thế mà lại rất bình tĩnh"

Ninh Lạc vô thức run lẩy bẩy. Giọng nói trong nhẹ nhàng khiến cơ thể không tự chủ mà muốn xin giúp đỡ. Hương thơm càng lúc càng nồng, Ninh Lạc thật sự rất muốn bịt cái mũi nhạy bén này của mình.

Thấy bên trong không trả lời, Tử Đằng mặc kệ, cậu khụy chân xuống mở chiếc cặp ra, xác nhận đúng là tên Ninh Lạc. Cậu thầm than. Rắc rối tới rồi! Và sau đó...cậu xoay người rời đi.

Vì cậu biết, thụ chính đủ sức bảo vệ mình. Tuy trong tiểu thuyết không có kể về thời học sinh của Ninh Lạc, nhưng lúc mạch truyện bắt đầu, chuẩn hơn là ba năm sau, khi thụ chính học đại học năm hai cậu ta vẫn chưa bị kẻ nào đánh dấu.

"Vả lại, tài xế đang tìm cậu ta"

Chiếc điện thoại nổi lên hơn chục cuộc gọi nhỡ.

Tử Đằng không muốn dính dáng gì thêm, dứt khoát không chạm đến bất cứ thứ gì.

Tim Ninh Lạc nẩy lên. Hương thơm kia đang dần xa mất. Cơ thể cậu đang kêu gào trở lại nhưng tâm trí lại kéo trở về.