Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

Chương 10

Tử Đằng còn một trang nữa mới xong chap truyện. Đang loay hoay phát hoạ, điện thoại chợt rung.

Ting ting

Màn hình thông báo tin nhắn. Cậu mở lên xem.

- Gia Huy: đàn anh ơi! Em để quên chiếc ví ở nhà anh rồi! Mai em đến lấy nha! Bye bye

"Thật là!"

Tử Đằng hết nói nổi. Chiếc ví quan trọng như thế mà cũng quên cho được!

Thật ra đó chỉ là cớ để Gia Huy mò đến chơi thôi, mà chủ yếu là ăn chực.

Tô Bích Vân bỗng thấy Tử Đằng nhìn điện thoại thở dài, biểu cảm như nuông chiều!? Tay cô siết chặt lại. Ngọc My lo ăn nên không biết tâm trạng đen như than của bạn mình.

.........

Nửa đêm, Ninh Lạc vẫn đang xem giấy tờ có hơi đói bụng, chiều đi ăn với Hạ Đông Quân cậu có ăn được gì đâu. Chỉ cần nghĩ "Hạ Đông Quân" đang ngồi chung bàn với mình thôi là đã thấy ăn không vào.

Ninh Lạc đi xuống nhà bếp. Hạ gia luôn mở sáng phòng khách và nhà bếp nên khỏi tốn công mở đèn.

"......"

Cậu dừng trước tủ lạnh màu trắng, tủ dùng để đồ ngọt và thức ăn làm sẵn. Đứng đó và xem một nhóc tì chân ngắn với với tay lấy bánh. Vài phút trôi qua vẫn không với được bánh, con bé chuẩn bị khóc.

Ninh Lạc tiến đến và túm cục bông Mận Mận ra, con bé vẫy, nhưng không dám la lớn sợ mẹ bé nghe thấy:

"A! Ai dậy? Mận Mận đói, bắt cóc, bắt cóc"

Gì mà bắt cóc? Ninh Lạc gằn giọng:

"Câm miệng lại. Còn la nữa tao nhét mày vào tủ lạnh, cho mày thành đá heo"

"Hu hức hức..." Mận Mận nghe thế liền khóc.

"Đồ nhát gan. Mới doạ tí đã sợ"

Cậu đặt Mận Mận xuống đất. Sau đó phán một câu:

"Nặng thật"

Khi được đặt xuống, lúc này Mận Mận mới thấy được mặt Ninh Lạc:

"Mận Mận hông có ặng! Mận Mận à tỉu thư! Anh, anh cả mới ặng huhu"

(Mận Mận không có nặng! Mận Mận là tiểu thư! Anh, anh cả mới nặng huhu)

Ninh Lạc trông thấy cục bông mếu máo khóc, bỗng thấy vui vui. Cậu với tay lấy chiếc bánh bông lan mềm béo ngậy cho Mận Mận. Cô bé thấy bánh, bụng liền kêu ọt ọt. Mận Mận lau nước mắt, trở mặt liền cười, giơ hai tay đón lấy bánh:

"Ảm ơn anh cả!" (Cảm ơn anh cả!)

Giọng nói ngọng ngọng vì vừa mới khóc cũng khá đáng yêu. Ninh Lạc giơ tay xoa đầu bé.

Tam phu nhân Thanh Nhã tỉnh dậy giật mình không thấy con đâu, vội vã đi tìm. Bước vào nhà bếp đúng lúc thấy cảnh này, cô sợ hãi đứng hình mất vài giây.

"Mận Mận chọc giận Ninh Lạc?" ý nghĩ đó thoáng qua đầu cô.

Bịch bịch bịch

"Đại thiếu gia!"

Thanh Nhã chợt bế Mận Mận lên. Mái tóc đen mềm bỗng dưng bị cướp mất, Ninh Lạc khó chịu:

"Tôi có làm gì con dì đâu? Dì nghĩ tôi sẽ bóp cổ nó sao?"

Thanh Nhã sợ xanh mặt, lắp bắp:

"Đại, đại thiếu gia thứ lỗi"

"Bế nó về phòng" Ninh Lạc lạnh nhạt với bộ dáng khúm núm sợ sệt của Thanh Nhã, cậu bước về phía bếp điện.

"Vâng"

Mận Mận trên tay Thanh Nhã nhìn anh cả rồi lại nhìn mẹ, trong đầu tự hỏi "sao mẹ sợ anh cả quá dậy?" Lúc được mẹ bế đi, bé còn không quên tạm biệt Ninh Lạc:

"Bye bye anh cả!"

Ninh Lạc khẽ cười, nhưng nó chỉ kéo dài hai giây.

...............

Títtttt títtttt títttt- cạch

"Trời sáng nhanh thế? Oáp..."

Tử Đằng lếch người xuống giường. Trong lúc đánh răng cậu sẵn tiện ngắm mình trong gương.

Hình ảnh phản chiếu của một cậu thanh niên tóc đen, mắt nâu, Tử Đằng rất ít soi mình trong gương, vì khi nhìn vào, bóng dáng kiếp trước cứ lượn lờ.

Cơ bắp săn chắc, thân hình sáu múi, vóc dáng 1m85 đã hoàn toàn biến mất triệt để!

Và mỗi lần soi vào trong gương, Tử Đằng lại nhớ đến nguyên chủ, nếu không vì trượt chân, có lẽ giờ cậu vẫn đang tận hưởng cuộc sống của mình, một cuộc sống không bao giờ từ bỏ, luôn vươn lên từ đôi tay và trí óc của bản thân. Có khi sau này cậu cũng sẽ có một gia đình nhỏ, hạnh phúc viên mãn.