Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, Thời Mặc giật giật cánh tay đau nhức của mình, che mắt lại khỏi ánh sáng chói mắt, thuận tiện để cho đầu của mình tỉnh táo.
Hai phút sau, cô xốc chăn lên ngồi dậy mở mắt, bản thân không phải đang ở trong phòng của mình.
Nhìn xung quanh, ký ức về đêm qua tràn ngập tâm trí cô như thủy triều dâng lên.
"Giáo sư... em nóng quá..."
"Giáo sư, cô đưa em đi đâu vậy..."
"Giáo sư... Cô giúp em với..."
"Giáo sư, em còn muốn..."
"Giáo sư... Em học có tốt không?"
Thời Mặc lau mặt, hít sâu một hơi, không thể nghĩ nữa…
Nếu biết có hậu quả như vậy, đêm qua Thời Mặc tuyệt đối sẽ không đến quán bar của bạn bè để ủng hộ.
…………
Quán bar ở phố Tứ Hòa đã được tu sửa một thời gian, tối nay là ngày khai trương quán bar. Trước cửa có một tấm biển cầu vồng rất dễ thấy, nhìn thoáng qua là biết đây là quán bar đồng tính, nhìn thấy ở bên trong quán bar toàn là nữ, thì có thể nhận biết rõ ràng đây là quán bar dành cho les.
Bây giờ là mười giờ tối, có lẽ là bởi vì khai trương, bên trong có rất nhiều người, thoạt nhìn quán bar này làm ăn không tệ. Tiếng nhạc trong quán bar chậm rãi, ánh đèn lờ mờ, rải rác ở các góc người đang mập mờ uống rượu, nói chuyện với nhau ở khoảng cách cực gần, không cần cố gắng nghĩ cũng biết các cô sẽ có một buổi tối không tồi.
Thời Mặc ngồi ở ghế ngoài cùng bên trái, mang giày cao gót gót nhỏ, quần tây màu đen, phía trên là áo sơ mi trắng, tùy tiện ngồi ở chỗ đó lập tức có khí chất ngự tỷ cấm dục, Thời Mặc là giáo viên đại học, loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng này đối với người trong quán bar có lực hấp dẫn trí mạng.
Ông chủ quán bar là bạn của Thời Mặc, hôm nay Thời Mặc đến đây là để ủng hộ bạn bè, thuận tiện chúc mừng.
Vốn hẹn vài người bạn đi cùng với nhau, nhưng từng người từng người đều có con mồi đêm nay, có người đã đi, có người không biết ở góc nào.
Bản thân Thời Mặc không đến quán bar nhiều cho lắm, người đến quán bar bình thường đều có mục đích rõ ràng, cô không thích việc này.
Thời Mặc lớn lên xinh đẹp, khí chất quanh người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chính là kiểu người đẹp lạnh lùng như băng, nhưng cho dù lạnh hơn nữa thì phía sau cô không phải vẫn có hai chữ người đẹp theo sau sao.
Cho nên mặc dù cô chỉ đơn giản là ngồi ở quầy bar cùng bạn bè nói chuyện phiếm, đôi lúc cũng có người tiến lên bắt chuyện với cô.
Bạn bè bên cạnh càng ngày càng ít, người đến bắt chuyện càng ngày càng nhiều.
Ánh đèn quán bar cũng không sáng ngời, phụ nữ có cuộc sống về đêm phong phú mượn bóng tối che giấu, lá gan bị cồn ăn mòn từng chút từng chút một, chậm rãi bỏ qua cái lạnh tản ra từ trên người của người đẹp lạnh lùng, trong đầu chỉ có hai chữ người đẹp, cho nên thỉnh thoảng lại nảy lên khát vọng từ nội tâm, tiến đến tiếp cận cô.
Đuổi một người phụ nữ tóc ngắn say xỉn đi, Thời Mặc nhìn thời gian đến quầy bar nói với người đang pha rượu: "Thời gian không còn nhiều lắm, tôi nên trở về.”
Bartender của quán bar này là một người phụ nữ tóc dài, trên cánh tay lộ ra hình xăm với màu sắc rực rỡ, có hình bông hoa lớn. Động tác thuần thục lắc lắc ly rượu trong tay, "Sớm vậy? Các cô ấy đâu rồi?”
“Đêm nay ai cũng đều có cặp hết rồi.”
Ông chủ nhìn sang bên kia, phát hiện đã không còn ai, cúi đầu cười cười.
“Ngày mai tôi còn có tiết, đi trước đây.”
“Được, trên đường đi nhớ cẩn thận, bên này tôi không đi theo được, sẽ không tiễn cậu.”
“Không cần, cậu bận mà.”