Tà Đạo Đạo Chích

Chương 1: Trộm

“Táo đây, ai mua táo không?”

“Thịt nướng thơm ngon, mai dô mại dô.”

Trong một khu chợ tồi tàn náo nhiệt, tiếng rao bán không ngừng đan xen nhau hóa thành bản hoà ca cuộc sống nơi đây. Dù rằng không gian sôi động, kẻ nào người ấy cũng hoạt ngôn cười nói nhưng ánh mắt của chính họ lại đầy sự mệt mỏi não nề. Dẫu sạp hàng bày bừa ra vô số món cũ kỹ hôi mốc thì chính với con người nơi đây, đó là hàng chất lượng cao nhất rồi.

“Hừ, món này cũng tạm được. Hai Value, tao mua.”

Bấy giờ tại khu hàng nhỏ trong góc, một gã gầy guộc, diện mạo hốc hác, ánh mắt cứ trao tráo liếc món hàng trong tay. Mặc dù trang phục thì có vẻ thanh lịch nhưng lại khá xốc xếch lôi thôi, ngôn từ thô bỉ kém văn hóa khiến tên đó chẳng khác nào một quý tộc quê mùa đang thể hiện.

Dẫu đang cầm hàng hóa của con buôn, gã cứ mở miệng chèn ép giá như thể đây mới là số tiền họ nên được nhận. Đối với vấn đề này, bà chủ sạp rất muốn phản kháng lại nhưng bà hiểu rằng làm thế cũng chẳng có ích gì. Thậm chí nếu hành xử không đúng thì bà sẽ phải mất cả chì lẫn chài.

Vì đấy là định luật của vùng đất này rồi.

“Sao, nếu bà chấp nhận tao sẽ suy nghĩ có nên mua thêm không. Mà dù bà không bán thì sợ cái khu chợ tồi tàn này cũng chẳng ai mua cho bà đâu. Bà già, tự tính toán đi.”

“Vâng, tôi bán.”

Người đàn bà thở nhẹ một hơi đồng ý. Sau khi nhận những đồng bạc lẻ trên tay, bà để đối phương lựa lấy vài món xong rồi đóng cửa tiệm ra về.

“Haha, được mấy món này không tốn quá mười Value, xem ra vận khí mình quá tốt rồi. Để xem quanh đây còn ‘con mồi’ nào để thu nữa không?”

Cười hả hê xong, tên đó cho đồ vào túi, ánh mắt loé lên một vệt sáng rồi ngó quanh khu chợ. Sau một lúc, gã nhằm chằm chằm một phía rồi cười nhếch môi, chân bước đi về hướng đó

Bộp!

Lúc này một bóng đen từ trong hẻm nhỏ chạy ra khiến đôi bên va chạm nhau. Do lực quán tính mà cả người gã ngã ra sau còn đối phương thì loạng choạng đôi chút rồi chạy tiếp.

“Ai ui. Oắt con, mày đuôi hay mù mà chạy như thế hả!”

Sau khi chửi mắng đứa nhóc xong, gã lầu bầu đứng lên kiểm tra cơ thể thì phát hiện điều không đúng.

“Chờ đã… Túi tiền tao đâu?”

Bấy giờ tên đó mới vỡ lẽ ra vấn đề mà xoay người tìm kiếm bóng dáng kẻ trộm kia. Thấy thằng nhóc ấy đang ở cách xa, gã kêu gào lên chỉ tay về phía đó.

“Bọn khố rách áo ôm chúng mày bắt tên oắt đó cho tao! Thằng nào bắt được mang về đây ta cho mười Value, còn không đứa nào tóm được nó thì toàn thể bọn mày tới số!”

Đối diện với lợi và hại trước mắt, mấy kẻ xung quanh đều cắm đầu đuổi theo.

“Khốn nạn! Mới sáng sớm lại tạo việc thừa thải!”

“Thôi bớt nói đi! Dùng sức nói mà bù vào hành động, kẻo hối hận cả lũ.”

Những kẻ truy bắt tặc lưỡi nhăn mài khi tóm trượt cậu.

Ầm! Bộp bộp!

Thấy đám người theo đuôi càng lúc càng đông, cậu nhóc vung tay lật đổ bàn ghế cùng gậy chống sập xung quanh khiến mọi thứ hư hỏng tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.

“Thằng kia, làm gì mà chạy như ma đuổi vậy!”

“Đám kia làm gì rầm rầm làm loạn hết lên thế! Có biết chừa đường cho người ta làm ăn không hả?”

Đối với hành động phá rối mọi thứ của đoàn người truy bắt, các con buôn la hét om sòm đòi lời giải thích. Có vài người còn túm lấy vài kẻ bị té ngã trong cuộc đuổi bắt mà uy hϊếp hỏi nguyên do.

“Mấy người cản tôi làm chi, lo mà bắt đứa nhỏ kia. Nó cướp túi tiền của quý tộc đấy! Giờ mà không bắt nó là toang cả lũ! Lẹ lên!”

Vừa nghe hết nội dung, tình hình vốn loạn lại càng loạn hơn. Tất cả người dân trong chợ hùa nhau chặn lấy các con đường lớn để ép nó vào hẻm cụt.



“Tóm được mày rồi đồ chuột nhắt!”

“Ha...ha... Cuối cùng...phù phù... cũng bắt được mày. Tại vì mày mà hại tụi tao mệt thế này.”

Giờ đây đám người lớn vay quanh thằng bé, một tên trong số đó tóm cổ áo mà nhấc bổng nó lên cao. Thấy cậu còn cố sức vùng vẩy, gã ta liền đập mạnh người cậu lên tường và đấm một cú trời giáng vào mặt đứa trẻ.

“Thằng nhãi chết tiệt! Nhờ ơn mày mà xém tí nữa cả khu chợ bị đi đời nhà ma. Để bọn tao trả ơn hậu hĩnh cho mày nhé!"

Gằng giọng nói xong, tên côn đồ ấy cho đứa trẻ thêm vài đấm rồi quật nó xuống đất để mọi người xung quanh xúm lại đánh nó một trận đòn nhừ tử.

Sau một lúc hành hạ, đứa trẻ đã bầm tím toàn thân mà thở dốc liên hồi. Nhưng dù bị đánh đập ra sao, đứa trẻ đó không phát ra âm thanh kêu đau hay xin tha mà chỉ ngậm chặt miệng chịu đựng.

“Tụi dân đen bọn mày đã tóm được nó chưa? Túi tiền của tao đâu, mau giao lại đây.”

Bấy giờ tất cả nhường ra một con đường cho gã quý tộc bước vào. Một tên mắt chột gần đó cười nịnh nọt mà đưa trả lại đồ cho đối phương rồi chà nhẹ hai lòng bàn tay vào nhau.

“Thưa ngài, đồ đã được hoàn về chỗ cũ, thằng nhãi trộm cắp đó cũng đã bị chúng tôi đánh cho một trận khiến nó không dám tái phạm nữa. Nên là… liệu ngài sẽ trả công cho bọn tôi… như trước đó ngài nói chứ?”

“Hử, trả công? Là tao nên trả công cho đám tụi mày tốn nhiều thời gian như thế mới bắt được nó, hay trả công việc đám dân nghèo bọn mày dám có đứa trộm đồ tao.”

“Ngài… ngài… Xin ngài thứ lỗi cho tôi!!!”

“Xin ngài! Xin ngài!”

Gã mắt chột khi nãy còn đang cố nặn nụ cười mà xin xỏ thì bị lời tên quý tộc nói dọa cho sợ mà quỳ sấp người xuống đất. Đám người khác cũng quỳ theo mở miệng cầu xin.

“Thôi đủ rồi, đừng làm ồn nữa! Nể tình bọn mày biết điều như vậy, tao sẽ trả tiền cho. Chỉ là, ai lấy được là của kẻ đó.”

Thấy mọi người còn đang ngơ ngách nhìn bản thân, tên quý tộc liền cầm lấy năm đồng tiền ra rồi búng nó lên trời, sau đó gã mặc kệ đám người kia đánh lộn nhau tranh giành nhau mà tiến về phía cậu nhóc đang nằm thở.

“Nhờ ơn mày, tao mất toi năm Value.”

Miệng gã mỉm cười nói trong khi bàn chân thì dẫm chà lòng bàn tay đứa trẻ. Nhìn nó chỉ nhíu mài cắn môi không lên tiếng, gã lại càng lấn tới mà ấn đôi giày toàn đất bùn lên mặt cậu.

“Nhớ kỹ, trộm ai thì trộm, chứ trộm của tao thì chết nha con.”

Buông ra những lời răng đe xong, hắn vung chân đá mạnh vào mặt cậu rồi khinh bỉ bỏ đi mà không biết đôi mắt cậu vẫn trừng to theo sau bóng lưng. Chỉ đến khi gã biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới bất tỉnh.



Lúc này đang ở đường lớn, tên quý tộc dùng tay phủi bụi quần áo rồi đảo mắt nhìn quanh. Nhưng càng nhìn, mặt hắn càng tái trắng. Con ngươi của gã như giản ra hết cỡ mà nhìn sát vào những món hàng bên đường.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Mặt kệ lời người dân hỏi thăm, gã đờ đẫn đứng đó.