Mất Khống Chế

Chương 5: Hơi ấm lưu lại trên cằm

Hôm sau.

Phạm Tư Tư gọi Thẩm Yến: “Anh, chào buổi sáng.”

Ánh mắt của Thẩm Yến hơi dừng lại, dừng trên khuôn mặt trắng nõn của cô.

Thẩm Văn cũng nghe thấy tiếng anh này, bất giác nhìn về phía anh trai Thẩm Yến của mình.

Lúc này Phương Vận đi xuống lầu: “Tư Tư, cha cháu đã đăng ký lớp học bổ túc cho cháu rồi, từ hôm nay trở đi cháu không cần phải đợi A Yến nữa, thằng bé học xong sẽ chơi bóng rổ, cháu không cần phải ở lại đợi thằng bé nữa đâu.”

Phạm Tư Tư nhẹ nhàng hít sâu một hơi: “Vâng ạ, cháu hiểu rồi.”

Phương Vận chú ý đến biểu cảm của Thẩm Yến, bất hạnh là không đọc được những biểu cảm gì khác trên nét mặt của anh.

Nghĩ có lẽ do gần đây kiệt sức vì mấy việc linh tinh, thậm chí còn nghĩ xấu cho con trai mình.

Mặc dù là học sinh cấp ba, nhưng ít nhất vẫn phải biết đạo đức, lễ nghĩa, liêm sỉ.

*

Sau ngày hôm đó, Phạm Tư Tư và Thẩm Yến gần như không tiếp xúc với nhau.

Mãi cho đến khi trường thực hiện tiết tự học buổi tối.

Trong giờ giải lao, Phạm Tư Tư vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì bị Từ Văn Lệ chặn lại.

“Tao khuyên mày mau chóng đổi chỗ ngồi đi!”

Đôi mắt trong veo của Phạm Tư Tư lộ ra sự bình tĩnh: “Vì sao?”

Từ Văn Lệ ỷ vào việc mình có nhiều người, bóp cằm cô: “Người tao thích, mày có tư cách để đoạt sao?”

Làn da của Phạm Tư Tư rất trắng và mịn màng, cơn đau khiến cô rơi nước mắt.

Trước đây từng có những cô gái làm như vậy với cô, khi đó cô có Tống Ngọc Kỳ bảo vệ.

*

“Học sinh chuyển trường bị Từ Văn Lệ kéo vào nhà vệ sinh.” Lâm Mộc Vân nâng mắt kính lên, nói nhỏ với người bạn cùng bàn.

Vừa dứt lời.

Đôi mắt đen của Thẩm Yến trở nên sâu thẳm, anh sải bước đi về phía nhà vệ sinh nữ.

Từ Văn Lệ vẫn đang bóp cằm cô: “Dám cướp người của tao?”

Thẩm Yến giơ tay nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị rơi xuống của Từ Văn Lệ, lạnh giọng nói: “Cậu làm thế nào?”

Từ Văn Lệ trợn tròn mắt, trước đây, việc cô ta giáo dục các cô gái, anh chưa từng ra mặt.

*

Phạm Tư Tư bị Thẩm Yến đưa lên sân thượng, chỗ cổ tay vẫn còn hơi ấm sót lại vừa được anh nắm.

Cô nhìn bàn ghế trên sân thượng, chắc đây là căn cứ bí mật của anh.

Người Phạm Tư Tư gầy yếu, trên mặt còn có nước mắt, nhìn qua trông rất đáng thương.

Thẩm Yến động lòng trắc ẩn.

Anh không thể nói rõ tâm trạng của mình, nhưng có một xúc động muốn bảo vệ cô.

Tâm trạng của cô đã bình tĩnh lại, cô nhìn về phía Thẩm Yến: “Anh.”

“Sao mặt vẫn còn đỏ vậy? Có đau không?” Giọng điệu của Thẩm Yến bình tĩnh, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da mỏng manh ở vùng cằm của cô.

Đôi mắt của anh nóng rực, tập trung.

Rõ ràng chỉ là lời quan tâm, nhưng lại giống như có thứ gì đâm vào trái tim của Phạm Tư Tư.

Đầu ngón tay ấm áp chạm vào, người cô như có dòng điện chạy qua, tê dại.

Bọn họ giống như những người yêu nhau vậy.

Cô nghiêng đầu, tay Thẩm Yến vẫn vuốt ve chiếc cằm nhẵn nhụi tinh xảo kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt tập trung sâu thẳm, cô cảm thấy tai mình đã đỏ bừng.

Nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, cô bối rối nhìn vào mắt anh.

*

Lâm Tư Triết tiến lên, quan tâm Phạm Tư Tư: “Bạn học Phạm, cậu không sao chứ?”

Ban đầu cậu tưởng rằng Phạm Tư Tư thích Thẩm Yến nên mới tiếp cận cậu, nhưng sau đó thì biết được sự thật từ trong miệng Thẩm Yến.

Hóa ra con thỏ trắng này là em gái cùng cha khác mẹ với Thẩm Yến.

Bảo sao không kiêng nể gì mà tới gần Thẩm Yến, hóa ra là anh em.



Phạm Tư Tư giống như được Lâm Tư Triết cứu.

Cô lùi ra sau, thoát khỏi sự vuốt ve của Thẩm Yến, cảnh giác nhìn cậu rồi nói: “Tớ không sao.”

Lâm Tư Triết nhìn về phía Thẩm Yến, nơi này, anh chưa từng cho phép con gái tới đây.

Còn cảnh tượng vừa rồi, chẳng lẽ cậu nhìn nhầm?

Cậu thấy Thẩm Yến hơi cúi xuống, mỉm cười, giống như đang tán tỉnh.

Tán tỉnh?

Kia chính là em gái của cậu ấy.

Chắc chắn do mình nhìn lầm rồi.

Thẩm Yến không thể nào ở gần một cô gái như vậy.

*

“Cậu không sao là tốt rồi, lúc tớ đi ngang qua thì cậu đã không còn ở đó.”

Thẩm Yến ngắt lời Lâm Tư Triết, nói với Phạm Tư Tư: “Không muốn đi xuống tự học nữa sao?”

Phạm Tư Tư đi rồi, Thẩm Yến nói với Lâm Tư Triết: “Xử lý chưa?”

“Xử lý rồi.” Lâm Tư Triết ngồi trên bàn, trêu chọc nói: “Tớ chưa từng đánh con gái bao giờ, coi như ngoại lệ vì con thỏ trắng này.”

Thẩm Yến lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tư Triết: “Tớ nhớ rõ ngày hôm qua cậu nói cậu đang theo đuổi ai đó?”

Lâm Tư Triết luôn cảm thấy những lời Thẩm Yến nói không phải là đùa mà là đang cảnh cáo cậu, không được giở trò đồϊ ҍạϊ với con thỏ trắng.

*

Từ Văn Lệ không ở trong lớp, Lâm Mộc Vân nói cô ta bị đám con trai lớp 6 gọi ra ngoài.

Tiết tự học buổi tối, Phạm Tư Tư không làm được đề nào, đầu cô tràn ngập giọng nói của Thẩm Yến, không dứt ra được.

Khi tiết tự học buổi tối kết thúc, vệt đỏ trên má cô vẫn chưa biến mất, dường như trên cằm vẫn lưu lại hơi ấm thuộc về Thẩm Yến.