Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 42: Những thứ khác giao cho báo ứng

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Làm tốt chính mình, những thứ khác giao cho báo ứng ——

Lâm Kinh Nguyệt không biết xấu hổ ở trong lòng chửi bới một câu, sau đó lập tức đem chuyện này vứt đi.

Hôm nay đánh cỏ lợn xong, cô vẫn đi dạo một vòng trên núi, lúc trở về mang theo một con gà rừng cùng một bó củi.

Người ở Tri Thanh điểm nhìn thấy đôi mắt cũng nóng lên, nhưng không dám làm gì.

Lâm Kinh Nguyệt vui vẻ vì được yên tĩnh.

“Hừ, ăn một mình cũng không sợ thối ruột.” Trần Xuân Lan bĩu môi.

“Ăn không được đồ ăn ngon mới thối ruột.” Lâm Kinh Nguyệt trả lời một câu, “Trần Tri Thanh, trong bụng cô một chút cảm giác dầu mỡ cũng không có, có đúng hay không? Có dễ chịu hay không?”

Cô mỉm cười tủm tỉm nhìn qua.

Trần Xuân Lan miệng lưỡi tiện, tình huống như vậy dường như mỗi ngày đều phải có một lần.

Nhưng cũng rất tuyệt, mỗi lần cô ta cũng đều bị quê, cô cũng vui vẻ không kém.

“Hừ.” Trần Xuân Lan đang nấu cháo ngô, bĩu môi.

Sau khi kết hôn, cô và Tôn Lương Đống cũng ăn riêng, không còn ăn uống với những người khác nữa.

Thức ăn cũng không tốt là mấy, còn cách mùa thu hoạch mùa thu một thời gian nữa, lương thực của bọn họ vốn dĩ đã không có nhiều lắm.

“Mau nấu cơm đi, mệt chết rồi còn cãi nhau.” Tôn Lương Đống ngồi nghỉ ngơi, bộ dạng trông rất giống đại gia.

“Ai, được, sắp xong rồi.” Trần Xuân Lan trên mặt lập tức lộ ra nụ cười.

Cô cũng cam lòng hầu hạ người ta.

Ai bảo cô thích anh ấy chứ, đối xử tốt với người mà mình thích, bản thân Trần Xuân Lan cũng không cảm thấy sao hết.

Tuy là ngay cả bản thân cô rất cũng vất vả.

Thấy cô như thế, sắc mặt của Tôn Lương Đống cũng tốt hơn một chút.

Cuộc hôn nhân này là do anh bị ép buộc, nhưng sau khi kết hôn, Trần Xuân Lan đã chăm sóc anh rất tốt.

Dương Minh và Vương Tuyết Bình bên cạnh cũng đã kết hôn, hai người tự mình xây bếp, nghĩ cách tìm một cái nồi, cũng tách ra ăn.

Bọn họ nấu cơm cũng có bàn bạc với nhau, Dương Minh cũng không giống như đại gia ngồi không một chỗ.

Thời gian đầu tân hôn, ngược lại họ có cảm giác sống trong mật ngọt.

“Tuyết Bình, em nghỉ ngơi một lát, anh sẽ múc cơm.” Dương Minh buông thùng nước xuống, nói.

“Em không mệt.” Trong mắt Vương Tuyết Bình cũng hiện lên ý cười.

Đột nhiên cô cảm thấy, Dương Minh so với Tôn Chí Viễn tốt hơn rất nhiều, đời trước cho dù là Tôn Chí Viễn đối xử với cô rất tốt, nhưng anh ta cũng chưa từng xuống phòng bếp.

Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Trần Xuân Lan bĩu môi, “Không biết xấu hổ.’

“Trần Xuân Lan, cô thả cái rắm gì? chúng tôi là hai vợ chồng đằng hoàng, nói mấy câu với nhau thôi sao lại không biết xấu hổ?” Vương Tuyết Bình lười nhẫn nhịn Trần Xuân Lan.

Cô phát hiện ra Lâm Kinh Nguyệt làm việc rất tốt, mạnh mẽ một chút không ai dám chọc.

Vương Tuyết Bình đột nhiên bộc phát không chỉ khiến Trần Xuân Lan hoảng sợ, ngay cả Lâm Kinh Nguyệt và mấy tri thanh khác đang nấu cơm cũng sửng sốt một lát.

Vương Tuyết Bình cho tới bây giờ cũng không có lớn tiếng nói chuyện, có chuyện gì cũng nghẹn ở trong lòng.

“Chậc, mèo bệnh cũng có thể xù lông.” Lâm Kinh Nguyệt nói thầm một tiếng.

Vương Tuyết Bình sắc mặt tối sầm lại, nhưng cũng không nói gì.

Chỉ là hung ác trừng mắt nhìn Trần Xuân Lan, tiện nhân này, kiếp trước hại cô, kiếp này còn đem nước uống của cô thay đổi, nếu không phải là cô may mắn, bây giờ chắc chắn đã giống Lâm Tâm Nhu nói.

“Người không biết xấu hổ là cô đi.” Cô đầy thâm ý nhìn Tôn Lương Đống một cái.

Sắc mặt Tôn Lương Đống tối sầm lại.

Vương Tuyết Bình hài lòng thu hồi ánh mắt, “Chúng ta trở về phòng ăn cơm đi.”

Dương Minh cười cười, “Được.”

Điều kiện gia đình của anh và Vương Tuyết Bình đều không tệ, trong nhà biết bọn họ kết hôn, cũng gửi tiền và đồ đạc, cuộc sống cũng không tệ lắm.

“Xuân Lan, cơm của hai người đã nấu xong chưa? Tôi muốn nấu ăn.” Tạ Văn Quyên xoa bụng một cái, nhíu mày.

Thay phiên nhau nấu cơm là điểm không tốt, người khác còn chưa nấu xong, bọn họ phải chờ.

Trần Xuân Lan tâm trạng đang không tốt, nhưng đối đầu với Tạ Văn Quyên cũng không dám nổi giận, vẻ tươi cười có chút cứng đờ, “Xong ngay đây.”

“Nhanh lên, nấu một bữa ăn lót dạ.” Tôn Lương Đống đen mặt đi vào phòng.

Sắc mặt của Trần Xuân Lan càng thêm cứng đờ.

“Chậc, đúng là tự làm khổ mình.” Lâm Kinh Nguyệtn múc một bát mì, đang định xới mì ra, cô cúi đầu than thở.

Đúng là kỳ lạ mà.

Cô nhanh nhẹn, nhào bột và trộn mì.

Thịt bằm xào với nước xốt, bên trên là thịt bằm với ba trái ớt, cay cay, ngon miệng và sảng khoái.

Thịt bằm ở trong nồi nóng hổi.

Mùi thịt lập tức tỏa ra, Lâm Kinh Nguyệt nhanh chóng lật chảo, xào với hơi nước, đem thịt múc ra, cho ớt băm vào và tiếp tục xào.

“Khụ khụ...” Bếp của tri thanh điểm cách bếp của Lâm Kinh Nguyệt không xa, Tạ Văn Quyên đang bắt đầu nấu cơm thì bị ớt sặc một chút, ho không ngừng.

Cô ấy là tri thanh đến từ bờ biển, nên không thể ăn ớt.

“Thật xin lỗi.” Lâm Kinh Nguyệt thấy nước mắt cô sắp chảy ra, vội vàng xin lỗi.

Tạ Văn Quyên trong lòng tức giận, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, “Khụ khụ, không sao đâu, một lát nữa là ổn rồi.”

Lâm Kinh Nguyệt gật gật đầu, tốc độ xào nhanh hơn một chút.

Nước xốt xào cũng đã xong, cô gạt nồi, mùi ớt bay đi, trông nồi đang nấu mì, cô bắc ra khỏi nồi, ném một nắm rau xanh vào.

Loại rau xanh nhỏ này là trong không gian, nhưng cô vẫn mượn ruộng rau của Giang Tầm lén lút thay đổi với rau ở trong không gian.

Dù sao một mình cô cũng không ăn được bao nhiêu.

Các loại rau xanh được trải trên mì, sau đó phủ hai thìa thịt băm với ba quả ớt, một thìa dầu ớt, hành lá xắt nhỏ và một quả trứng ốp la, thật tuyệt!

Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Kinh Nguyệt đọc sách một lát, sau đó nghỉ trưa.

Hôm nay là một ngày khá tốt.

Buổi trưa nắng vẫn gay gắt, nhưng mát mẻ hơn một chút so với tháng trước.

Lâm Kinh Nguyệt vẫn đội một cái mũ rơm lớn như trước.

Người ở Tri Thanh điểm nhìn thấy làn da trắng nõn của cô, trong lòng đều âm thầm chửi bới.

Tất cả mọi người đều bị phơi nắng như một khối than đen, chỉ có Lâm Kinh Nguyệt, không những không đen, ngược lại so với lúc cô mới tới đều trắng hơn không ít.

“Xuy, nếu tôi giống cô ấy, mỗi ngày đều không đi làm, như vậy tôi cũng thật vô dụng.” Trần Xuân Lan cười nhạo một tiếng.

“Chủ nghĩa hưởng lạc.”

Họ chỉ dám nói thầm những lời này ở sau lưng người khác, nhưng tuyệt đối không dám nói trực tiếp.

Lâm Kinh Nguyệt thực sự không phải là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, vì cô ấy cũng hay cáu kỉnh, nhưng cô ấy đều có hai giỏ cỏ lợn mỗi ngày, đôi khi còn có nhiều hơn.

Hơn nữa mỗi lần lên núi, cô ấy đều sẽ đi kiếm củi, ở nơi đó đã chất đống rất nhiều củi.

Cô ấy cũng tự nấu nướng và giặt giũ, mặc dù cô ấy thường hay ăn ngũ cốc mịn nhưng cũng có lúc cô ấy ăn ngũ cốc thô.

Vì vậy, những người khác tuy trong lòng cũng mắng thầm, nhưng họ không đồng ý với cách nói của Trần Xuân Lan.

Lâm Kinh Nguyệt cõng một cái sọt trên lưng, trong miệng cô đang ăn bánh ngô, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.

Cô khẽ nheo mắt lại.

“Chị Lâm.” Chiêu Đệ từ xa nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, hai mắt sáng lên, vội vàng vẫy tay.

“Chiêu Đệ, em làm sao vậy?” Lâm Kinh Nguyệt vuốt ve mái tóc khô héo của cô gái nhỏ.

“Là chim sẻ quay, chị Lâm, hôm nay em bắt được hai con chim sẻ, lần sau mời chị ăn đi.” Cô bé ngẩng đầu, trông giống như đang cầu được khen.

“Chiêu Đệ giỏi thật đấy, còn bắt được cả chim sẻ!”

“Nhưng đừng đưa cho chị, chị ăn không vô, nhìn này, chị còn nửa cái bánh ngô còn chưa ăn hết, cho em này.” Cô vẫn còn nửa cái bánh ngô tay cô.

Bánh ngô này là hàng thật, không có bột mì trắng hay bất cứ thứ gì khác.

“Không, chị ơi, em không cần đâu...”

“Ôi, chị ăn không hết thật mà, không thể lãng phí được, Chiêu Đệ sẽ ăn giúp chị đúng không?” Lâm Kinh Nguyệt không nhịn được nhét bánh ngô vào tay cô bé.

“Mau quay về đi, chị phải đi trước.”

Nhìn bóng lưng của Lâm Kinh Nguyệt rời đi, hốc mắt của Chiêu Đệ đỏ lên.

Cô bé dùng sức lau nước mắt, trong lòng thầm thề sau này mình nhất định phải báo đáp Lâm Kinh Nguyệt.