Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 40: Người đàn ông mặt đối mặt với đất

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Cô rời đi với lưỡi liềm.

Thím Lưu và thím Hoa ở phía sau vẻ mặt đáng tiếc, Lâm Tri Thanh đối với mấy đứa nhỏ tuy là không có quan hệ gì, nhưng đều ra tay rất hào phóng, nếu là người nhà mình, nhất định sẽ rộng rãi hơn nhỉ?

Trên núi, tốc độ cắt cỏ lợn của Lâm Kinh Nguyệt rất nhanh, hôm nay cô dự định đi vào trong thành một chuyến, cô phải đi thăm lão đầu kia.

Lần cuối cùng cô tới thăm ông ấy là vào nửa tháng trước.

Nói không chừng giờ này lão đầu kia đang ở sau lưng mắng cô cũng nên.

Buổi trưa, Lâm Kinh Nguyệt giao hai sọt cỏ lợn, sau đó trở về thay một bộ quần áo, rồi xách túi đi ra ngoài.

Hôm nay không phải ngày nghỉ ngơi, nên đại đội cũng không có xe bò đến xã, Lâm Kinh Nguyệt đành phải dựa vào đôi chân của mình.

Cũng may cô ấy mang giày thể thao, nên cũng không khó đi như vậy.

Nửa tiếng sau, Lâm Kinh Nguyệt cầm một cái mũ rơm đi ra quạt quạt, trong lòng bắt đầu phiền não.

Trong lòng cô nghĩ, mình nhất định phải đi mua một chiếc xe đạp, chỉ dựa vào đôi chân này nhất định là không được.

Thật vất vả mới đi được đến xã, tóc cô cũng đã ướt đẫm.

Cô chậm chạp đến nhà ga, mua một chai soda uống, sau khi sảng khoái được một chút cô mới đi lên xe.

Cô mua vé và tìm một vị trí bên cửa sổ để ngồi xuống.

Chuyến xe này không có nhiều người.

Tới huyện thành, Lâm Kinh Nguyệt trong tay cầm hoa quả từ trong không gian lén lút đi ra, một túi táo vừa đỏ vừa lớn, còn có nửa túi lê, cô còn cầm một con thỏ rừng.

Lão đầu kia vừa nhìn là biết không thiếu nhiều thứ tốt, nhưng có lẽ thiếu mỹ thực.

Tại trạm thu mua phế liệu, Hoắc lão không kiên nhẫn nhìn người tới trước mặt, “Muốn mua thì nhanh lên, không mua thì đi đi, đừng làm phiền ta lười biếng.”

Lâm Tâm Nhu cười dịu dàng: “Ông ơi, ông cho cháu thêm nửa tiếng nữa nha, cháu muốn tìm thêm mấy quyển sách....”

“Tìm sách thì đến hiệu sách mà mua, đến chỗ tôi làm gì? Cô đã lãng phí nửa tiếng của tôi rồi, không tìm được thì đi đi.” Đầu năm nay, ai cũng muốn đến tìm bảo*, cũng không nhìn xem những phế phẩm này là từ đâu ra.

*Tìm đồ vật quý hiếm, đáng giá, tìm bảo vật....

Có kho báu vẫn đang chờ bọn họ?

Thấy sắc mặt của ông lão không tốt, cô quả thật không tìm được gì, nên Lâm Tâm Nhu không cam lòng rời đi.

Chân trước cô vừa đi, chân sau Lâm Kinh Nguyệt liền tới.

Hoắc lão cầm quạt bồ*, sắc mặt không kiên nhẫn khi nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, dừng một chút, “Lại tới nhặt rò rỉ à?”

*Quạt bồ đề: giống quạt tay thời xưa của người Việt mình á (chi tiết ở cuối chương)

Lâm Kinh Nguyệt, “.... Làm sao mà có nhiều rò rỉ như vậy để con nhặt chứ, con đến đây là để thăm bạn cũ mà.”

Cô đặt mấy túi lưới ra trước mặt Hoắc lão, “Đều là trái cây tươi, ông đừng nỡ ăn....”

Lời còn chưa dứt, Hoắc lão đã cầm một quả táo ăn sạch sẽ.

Ai mà lại không nỡ chứ, kẻ ngốc mới không nỡ ăn.

Lâm Kinh Nguyệt....

“Cô mua táo ở đâu?” Ông luôn luôn cảm thấy mấy quả táo này ngọt ngào hơn mấy quả táo khác.

“Trên đường mua đó.” Lâm Kinh Nguyệt thuận miệng nói.

Hoắc lão liếc mắt nhìn cô một cái, “Hôm nay không có thứ gì tốt.”

“Con cũng không phải hướng về mấy cái kia mà tới.”

Phải không? Cất cái cổ sắp dài ra của mình đi rồi nói kia kìa.

“Lão đầu, ở đây còn có một con thỏ, ông đem nó về xào hay hầm cũng được, đủ cho ông ăn hai ba bữa.” Lâm Kinh Nguyệt mở một túi vải khác ra, lộ ra một con thỏ xám ra.

Cô cũng không biết trong nhà lão đầu còn có ai hay không, cô cũng không hỏi.

Hoắc lão dừng một chút, “Nhìn nha đầu cô sắc mặt hồng hào, chắc cũng không đến nỗi là thiếu thốn thức ăn gì, vậy tôi đây cũng không khách sáo với cô nữa.”

Thời gian mà ông được ăn thịt cũng không nhiều lắm, thật đáng thương mà.

Lâm Kinh Nguyệt bật cười, ngồi xuống bên cạnh ông, cùng ông nói chuyện một hồi.

Một người sẵn sàng san sẻ bí mật, một người có lòng tìm hiểu.

Hai người nhìn qua rất là hòa hợp.

Nửa tiếng sau, Lâm Kinh Nguyệt đứng lên, “Lão đầu, con đi trước đây, lần sau con lại đến thăm ông.”

“Nếu là tới tay không thì không cần tới.”

“...... Con biết rồi.”

Nhìn bóng lưng Lâm Kinh Nguyệt biến mất, Hoắc lão đột nhiên nở nụ cười.

Huyen.anh.vo.song.1306

Sau khi ra khỏi trạm thu mua phế liệu, Lâm Kinh Nguyệt tìm một nơi để thay đồ và tiếp tục sự nghiệp của mình.

Nếu bạn muốn làm chuyện lớn, bạn cần phải có đủ vốn.

Tìm được người quen, cô bán ngược năm con gà, ba con vịt, hai mươi cân bột mì trắng và mười cân táo, Lâm Kinh Nguyệt tính toán rút lui.

Hàng của cô cũng không kém, cũng không phải không có khả năng bị người khác....

“Ra đây đi.” Mới nghĩ như thế, Lâm Kinh Nguyệt vừa đi vào trong ngõ nhỏ đã lập tức lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý.

Cô quay lại và dựa vào tường.

“Hắc hắc.” Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi từ góc đường đi ra, “Tiểu ca, lão đại của chúng tôi tìm cậu.”

“Coi trọng hàng hóa trong tay tôi?” Lâm Kinh Nguyệt nhướng mày.

“Lão đại của chúng tôi muốn làm ăn với cậu.”

Lâm Kinh Nguyệt rũ mắt, “Lần sau đi, nhớ đường đường chính chính mà tới, lén la lén lút tôi không thích.”

“Cậu nghĩ cậu là ai hả?” Còn đòi thích hay không thích nữa, tên kia trợn tròn mắt nói.

Nhưng ngay sau đó, đôi mắt của anh ta đã gần như muốn bay ra khỏi tròng mắt.

Vì Lâm Kinh Nguyệt tiện tay nhặt một viên gạch từ bên cạnh qua, sau đó dùng tay không bổ thành hai nửa.

“ ! ! ! ”

Cô vân đạm phong khinh* ném gạch đi, vỗ vỗ tay, “Hiểu chưa?”

“Hiểu, hiểu rồi....”

Lâm Kinh Nguyệt hài lòng xoay người tiêu sái rời đi.

“Ôi chao, tôi nói này, anh sao lại như vậy.... Rầm!” Đi dạo qua một con hẻm, cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, cô không nói gì mà quay đầu lại, cô cứ nghĩ là người ở chợ đen, nhưng ai biết được sau một khắc, có một người từ trên trời giáng xuống, đập vào trước mặt cô.

Mặt tên kia hướng xuống đất.

Thật thảm hại!

Lâm Kinh Nguyệt lấy tay che mặt lại, đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì tiếp tục bị một thứ khác từ trên trời giáng xuống đập vào.

Cô theo bản năng bắt lấy, mẹ nó! Nặng quá!

Đáng lẽ nó phải từ tường rơi ra mới đúng.

Ngay sau đó là tiếng bước chân lộn xộn, nghe âm thanh chắc tới cũng là không ít người.

“Người đâu? Đồ đâu?” Một lúc sau, bảy tám người vây chặt con hẻm nhỏ đến mức nước chảy cũng không lọt, trên tay một gã khác vẫn còn đồ.

Trên mặt đất, đừng nói là người và bưu kiện, một cộng lông nào cũng không có.

“Tên đó bị thương rất nặng, nhất định chạy chưa xa, đuổi theo.”

Bảy tám người vẻ mặt hung ác nhanh chóng rời đi.

Sau khoảng tầm năm phút, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện.

Lâm Kinh Nguyệt ở trong không gian nhíu mày một cái, Lâm Tâm Nhu?

Cô nhìn thoáng qua phía trước là kho hàng, hay là người ở trên mặt đất, chẳng lẽ người này có lai lịch rất lớn?

Bên ngoài, Lâm Tâm Nhu đi dạo quanh đây, cô nhớ rõ trong sách có viết chính là ở gần khu này mà, sao giờ lại không thấy gì cả?

Chẳng lẽ còn chưa tới lúc sao?

Cô chờ đợi tại chỗ khoảng nửa tiếng, nhưng kết quả là vẫn không có gì xảy ra cả?

Cô nhìn thời gian một chút, cuối cùng chỉ có thể dậm chân rời đi.

Sau khi cô ta đi rồi, Lâm Kinh Nguyệt mới đi ra, còn có người đàn ông kia.

Ở trong ngõ nhỏ rẽ trái, cô tìm được lối ra, nhưng cô lại không vội vàng rời đi, mà là lui về, cô tìm một góc bí mật rồi đi vào không gian.

Có vẻ như những người đó đã không còn ở đây nữa.

Cô đi đến nhà kho và lật người đàn ông ra.

Ngay lập tức, một khuôn mặt đã không thể nhận ra xuất hiện trước mặt cô, “Di, cay mắt quá....”

Lâm Kinh Nguyệt ghét bỏ lật người lại.

Mắt không thấy lòng không phiền.

Nhưng... Lông mày của cô như thấy như không nhíu lại một chút, người này cả người đều là vết thương, sinh mệnh còn không ngừng trôi đi, cô rốt cuộc nên cứu hay không cứu?

Đây là một câu hỏi hóc búa.

Ngộ nhỡ cô cứu phải một nhân vật phản diện hung ác thì sao? Nếu anh ta tiếp tục gây họa cho thế giới, vậy chẳng phải là tội của cô sẽ rất là nặng sao?

“Cứu, không cứu....” Lâm Kinh Nguyệt quyết định nghe theo ý trời, cô lấy một đóa hoa cúc từ trong không gian ra, bứt lấy cánh hoa.

Đây là hoa mà cô thuận tay bỏ trong không gian, lúc cô đi đánh cỏ lợn ở trên núi.

Lý Thành Khê đang mơ mơ màng màng, thì nghe được một cô nương rối rắm thì thầm, anh cố gắng mở mắt ra nhưng hoàn toàn không có chút sức lực nào.

“Cứu....” anh nói một cách khó khăn.

Lâm Kinh Nguyệt đang bứt những cánh hoa ra nghe vậy thì nhìn qua.

----------

*Quạt bồ: (quạt bồ đề)

Giống quạt tay của người Việt mình, chỉ khác ở chỗ quạt của người Việt Nam mình thì được đan bằng lá gồi.

Còn nguyên liệu để làm quạt bồ đề là lá của cây bồ quỳ, cây bồ quỳ ở Quảng Đông, Phúc Kiến là tương đối phổ biến, ở đường phố nhỏ của Tô Châu, đôi khi cũng có thể nhìn thấy.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻):

Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.