Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 31.2: Miệng nghi ngờ là chính trực

“Lâm Kinh Nguyệt? Có thật là cô không?” Trên xe khách, một cô gái mừng rỡ khi nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt.

“Hứa Thanh Thanh?”

Đây không phải là cô gái mà cô ấy đã gặp trên tàu sao?

“Cô cũng vào thành à.”

“Đúng vậy, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một ngày, muốn vào thành đi dạo.” Hứa Thanh Thanh có chút bơ phờ.

Tri Thanh lên thành đánh răng tế* là chuyện rất bình thường.

“Đúng rồi, không biết cô được phân vào đại đội nào? Tôi đang ở Kháo Sơn đại đội.” Hứa Thanh Thanh lôi kéo Lâm Kinh Nguyệt.

靠山: [Kào shān]: Kháo Sơn, Khốc Sơn, Kháo Sơn đại đội: đại đội dựa vào núi.

Cô hoàn toàn bỏ qua người bạn đồng hành bên cạnh.

“Thanh Sơn đại đội, ở ngay bên cạnh cô.”

“Vậy thật tốt quá, sớm biết vậy tôi liền tới tìm cô chơi.”

“Sau này đi cũng được.”

Hai người tán ngẫu nói chuyện phiếm, đa số là Hứa Thanh Thanh nói, Lâm Kinh Nguyệt nghe, nhưng cô cũng cảm thấy rất thú vị.

Trên đường ngược lại không cảm thấy khó khăn.

Đến huyện thành, Hứa Thanh Thanh liền buông Lâm Kinh Nguyệt ra, “Kinh Nguyệt, lần sau tôi rảnh rỗi sẽ đến tìm cô chơi nha, tạm biệt.”

Dứt lời, cô kéo đồng bạn bỏ chạy.

Lâm Kinh Nguyệt cười khẽ, thật sự là một cô gái tốt bụng trong sáng.

Ngồi xe cả buổi sáng, cô cũng đói bụng, nên tính toán tới nhà hàng Quốc Doanh ăn chút gì đó trước.

Cũng thuận tiện đóng gói một ít để ở trong không gian, lười nấu cơm thì lấy ra ăn.

Đúng là giờ cơm, người gọi đồ ăn xếp hàng dài, Lâm Kinh Nguyệt vội vàng đứng qua.

Cô mặc một thân váy kẻ sọc đỏ, áo sơ mi trắng, làn da trắng nõn, đứng trong đám người rất bắt mắt, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Nói đến gien Lâm gia cũng không tệ lắm, bản thân ba Lâm trông đã rất đẹp, hơn nữa mẹ Lâm lại mang theo dáng vẻ xinh đẹp tự nhiên, Lâm Kinh Nguyệt lớn lên xinh đẹp cũng rất bình thường, càng không cần phải nói đến cô còn kết hợp ưu điểm của hai người, có xu thế phát dương quang đại.

Thật ra Tôn Chí Viễn tiếp nhận Lâm Tâm Nhu nhanh như vậy, lý do nào đó cũng không thoát khỏi là Lâm Tâm Nhu đẹp hơn Vương Tuyết Bình.

“Đến cô, muốn ăn cái gì?” Nhân viên phục vụ ở cửa sổ nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái, sắc mặt không tốt lắm.

Các món ăn phục vụ được viết trên bảng đen nhỏ ngày hôm nay.

Lâm Kinh Nguyệt nhanh chóng gọi món, “Hai phần thịt kho tàu, hai phần thịt lợn bắp cải hầm, lại thêm hai phần cơm, hai phần bánh bao nhân thịt lợn dưa chua, mười cái bánh bao hấp, mười cái bánh bao nhân thịt.”

Một hơi gọi một đống lớn, không đợi người ta nghi ngờ, cô vội vàng móc mấy hộp cơm ra, “Đồng chí, bánh bao bánh bao và sủi cảo còn có một phần thịt kho khác, bún hầm bắp cải đóng gói cho tôi, ngày mai trong nhà phải mời khách, cám ơn.”

Cô mỉm cười với đôi mắt của cô tươi sáng.

Nhân viên phục vụ né tránh một chút, tức giận nói, “Cười cái gì mà cười? Làm như có mình cô có hàm răng trắng?”

Lâm Kinh Nguyệt.....

Hừ, cô không so đo với cô gái nhỏ, cô đưa tiền và vé, tìm một chỗ ngồi xuống.

“Đồng chí, đồng chí, không còn vị trí nữa, có thể cùng ngồi chung bàn với cô không?” Lâm Kinh Nguyệt chống cằm đến mức nhàm chán, đột nhiên nghe được có người nói chuyện.

Cô giương mắt nhìn qua, người đàn ông ước chừng hai mươi tuổi, áo sơ mi trắng, quần công sở màu xanh, tóc cắt tỉa gọn gàng, trên mặt mang theo nụ cười.

Cô gật đầu, “Ngồi đi.”

Xung quanh quả nhiên cũng không còn vị trí nữa.

Trái tim của người đàn ông như lỡ một nhịp, nụ cười của anh ta to hơn một chút.

Ngồi xuống trước mặt Lâm Kinh Nguyệt, anh đang muốn tiếp tục nói chuyện với cô, nhưng chỉ thấy cô rũ mắt xuống.

“Giang Tầm, đó không phải là Lâm Tri Thanh sao?” Chu Nham vừa bước vào cửa lớn liếc mắt một cái liền thấy Lâm Kinh Nguyệt, “Đối diện cô ấy là ai?”

“Chẳng lẽ là đối tượng của cô ấy hả?”

Giang Tầm, “Mắt không cần nữa có thể đem đi hiến tặng.”

Hiến cái gì? Mắt á?

Chu Nham ngượng ngùng nở nụ cười một chút, “Chúng ta có muốn đi qua đó ngồi không?”

“Không.....” Chữ đi còn chưa nói ra hết, Giang Tầm đã nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt nở một nụ cười với người đối diện, bước chân anh dừng lại, đi tới.

Chu Nham: “.....” Miệng nói khác nhưng người lại rất thành thật!

“Kinh Nguyệt.”

Một giọng nói hơi trầm thấp vang lên, giống như tiếng đá rơi trong khe suối trong vắt của khe núi vang lên.

Trong lòng Lâm Kinh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu lên đυ.ng phải một đôi mắt lấp lánh.

----------

*Đánh răng tế:

打牙祭: [dǎ yá jì]: đánh răng tế

Hiểu đơn giản là một hoạt động thờ cúng; được ăn một bữa ăn phong phú mà mình đã lâu không được ăn trong một thời gian dài.

(Vô Song: Ai có hứng thú thì đọc tiếp nhé, không thì cứ việc pass nha.)

Đánh răng tế là một từ vựng tiếng Trung, ngữ âm là dǎ yá jì. Ban đầu có nghĩa là mỗi đầu tháng, giữa tháng được ăn một bữa ăn với nhiều món ăn. Sau đó, đề cập đến việc ăn thịt hoặc ăn thêm rau. Đánh răng tế có nghĩa là thỉnh thoảng được thưởng thức các món ăn thịnh soạn.

Đánh răng tế, còn được gọi là cúng răng, làm gấm, bữa tiệc cuối năm, là hoạt động cúng thần tài hai lần/tháng trong truyền thống.

Thông thường thần tài địa phương là thần đất (đất công), vì vậy dân gian tin rằng thần đất có thể phù hộ cho các thương gia làm ăn phát đạt, cao bằng đầy đủ, khách đến như mây.

Vì vậy, vào ngày mùng 2 tháng 2 là ngày dùng để tế Thần đất, được dùng làm điểm xuất phát để bắt đầu “làm răng”, được gọi là “răng đầu” và ngày 16 tháng 12 được gọi là “răng đuôi”.

Và ở Trung Quốc cổ đại sau khi “làm răng”, sẽ luôn luôn thờ phụng các vị thần đất, phân phối để ăn, thường được gọi là “đánh răng tế”.