Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 30: Tri Thanh điểm khô giá

Để Tôn gia câm miệng cũng rất đơn giản.

Cô quả thật là đi tìm chết, chỉ cần cô đi báo cảnh sát, chuyện này nhất định có thể khiến Tôn gia gặp chuyện không may, thứ Tôn gia quan tâm nhất chính là tiền đồ của Tôn Chí Viễn.

Trong quân đội muốn lên cấp cũng phải khảo sát thăm viếng, nếu bị truyền ra, có người trong nhà mình bức ép người khác đến mức nhảy sông đυ.ng đầu, vậy thì Tôn Chí Viễn cũng đừng hòng thăng tiến.

Nắm được nhược điểm này, người Tôn gia chỉ có thể nén giận, về phần không được Tôn gia đối xử tốt, Lâm Tâm Nhu có lòng tin, cô rũ mắt sờ bụng của mình một chút.

Tôn Chí Viễn hai ngày nữa sẽ trở về bộ đội, trong khoảng thời gian này cô phải nắm chặt thời gian mang thai đứa bé.

Sau đó, Lâm Tâm Nhu kéo Tôn Chí Viễn đi cấp giấy chứng nhận kết hôn.

Lúc mở thư giới thiệu, ánh mắt đại đội trưởng nhìn bọn họ thật sự là một lời khó nói hết, cũng may báo cáo kết hôn của Tôn Chí Viễn còn chưa hoàn toàn phê duyệt, nếu không cô dâu đột nhiên đổi người, thật đúng là không dễ giải thích.

Bây giờ lại tùy tiện tìm cớ, nói Vương Tuyết Bình đổi ý không muốn gả là được.

Ở Tri Thanh điểm, Vương Tuyết Bình tự nhốt mình trong phòng, một ngày không ăn cơm.

Hơi muộn một chút, Triệu Hoa và Lâm Tân Kiến quay về, ngọn lửa trong lòng mọi người trong nháy mắt bùng lên.

“Triệu Tri Thanh, đối tượng của anh đã trở thành vợ của Tôn Chí Viễn, bây giờ anh cảm thấy thế nào?” Trần Xuân Lan đúng là chỉ một phút đồng hồ cũng không muốn nhàn rỗi.

Sắc mặt Triệu Hoa mắt thường có thể thấy được, tốc độ rất nhanh âm u xuống.

Lâm Tân Kiến nắm chặt tay, “Trần Xuân Lan, chị tôi làm chuyện gì liên quan gì đến cô?”

“Xuy, làm ra chuyện xấu hổ còn không để cho người khác nói? Không biết xấu hổ, dâʍ đãиɠ, bản thân đã có đàn ông rồi, còn đi cướp đàn ông của người khác, không biết xấu hổ!” Trần Xuân Lan trong lòng cũng hận.

Cô cũng không phải là bất bình cho Vương Tuyết Bình.

Cô chỉ là nghĩ đến cách nhìn của người trong đại đội đối với Tri Thanh, cô liền muốn hộc máu, Lâm Tâm Nhu tự mình làm chuyện như vậy coi như xong đi, vậy mà cô ta còn làm liên lụy đến thanh danh của bọn họ.

“Cả nhà thối nát.”

Lâm Tân Kiến không thể nhịn được nữa, xông lên định đánh Trần Xuân Lan nhưng bị người khác ngăn cản.

Là La Kiến Hoa và Tôn Lương Đống.

Trong lòng bọn họ cũng tức giận, Lâm Tâm Nhu nói thế nào cũng là một thành viên của Tri Thanh Điểm, thao tác này quả thực giống như đem mặt mũi của Tri Thanh Điểm dí lên mặt đất chà xát.

Bọn họ không đánh được Lâm Tâm Nhu, bây giờ còn không xử lý được được Lâm Tân Kiến sao?

Kết quả đó là, Lâm Tân Kiến bị đè trên mặt đất bị đập một trận, mà Triệu Hoa đứng ở bên cạnh thờ ơ.

Mặc dù không biết Lâm Tâm Nhu dùng biện pháp gì để anh không tiếp tục náo loạn nữa, mới công bố đối tượng, nhưng chỉ hai ngày cô lại quay đầu gả cho người khác, trên mặt anh cũng nóng rát.

Nhìn Lâm Tân Kiến bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trong lòng anh ta cũng thoải mái.

Lâm Kinh Nguyệt và Hạ Nam cùng nhau trở về, thấy Tri Thanh điểm lộn xộn, hai người đều không nói gì.

“Lâm Kinh Nguyệt, Lâm Tâm Nhu làm ra chuyện như vậy, cô còn không có gì muốn nói sao?” Thấy sắc mặt cô nhàn nhạt, Trần Xuân Lan nghiến răng nghiến lợi.

Hai chị em này đều không phải là mặt hàng gì tốt, cả ngày ăn mặc tao nhã lại tao nhã, định quyến rũ ai đây?

Cô lờ mờ nhìn thoáng qua Giang Tầm đi vào.

“Tôi và cô ta không có quan hệ gì hết, cuối cùng tôi nhắc nhở cô lần cuối, lại đem tôi và cô ta so sánh với nhau nữa, coi chừng tôi đánh chết cô.” Lâm Kinh Nguyệt nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng.

Trong lòng cô cũng có một trận khó chịu, thao tác dâʍ đãиɠ này của Lâm Tâm nhu, nhất định cũng sẽ liên lụy đến cô.

Người trong đại đội mắng thầm sau lưng, cũng sẽ không để ý quan hệ giữa cô và Lâm Tâm Nhu có tốt hay không.

Họ chỉ biết, các cô đều người một nhà đi ra, mẹ kiếp!

Trong mắt Trần Xuân Lan hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng nghĩ đến La Kiến Hoa và Tôn Lương Đống vừa ra mặt thay cô, cô lại ưỡn ngực lên, “Cô ta là em gái kế của cô, hai người là người một nhà, chẳng lẽ cô đã sớm biết tính toán của cô ta sao? Vậy nên, cô mới không cảm thấy ngạc nhiên gì?”

Trong mắt của Trần Xuân Lan tràn đầy ác ý.

Vương Tuyết Bình trong phòng nghe được động tĩnh cũng đi ra, nghe được lời này của Trần Xuân Lan, nhìn thoáng qua Lâm Kinh Nguyệt, sắc mặt âm trầm.

“Hổ không phát uy, cô coi tôi là mèo bệnh sao?” Lâm Kinh Nguyệt không nói gì, xắn tay áo lên như gió lốc vọt tới.

Trận này phải đánh mới được, mẹ nó.

La Kiến Hoa và Tôn Lương Đống bên cạnh ánh mắt lóe lên một chút, nghĩ đến Lâm Kinh Nguyệt không vừa mắt, theo bản năng ngăn lại một chút.

Nhưng bọn họ bỏ qua Giang Tầm và Chu Nham.

Bọn họ muốn di chuyển, nhưng bị Giang Tầm và Chu Nham ngăn cản.

Mà Lâm Kinh Nguyệt đã đến trước mặt Trần Xuân Lan, “Bang!”

Một cái tát dùng không ít lực, Trần Xuân Lan bị quăng nghiêng trên mặt đất, hai má mắt thường cũng có thể thấy được một bên sưng lên.

Không đợi mọi người phản ứng, cô ngồi xổm xuống túm lấy cổ áo của Trần Xuân Lan, bang bang lại tát thêm mấy cái, đánh cho trong mắt người ta bốc lên sao vàng.

“Mấy cái tát này là tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất quản chặt cái miệng của mình lại, nếu không, người chịu thiệt chỉ là bản thân.”

Trần Xuân Lan sắc mặt đờ đẫn, trong tròng mắt hiện lên sợ hãi cùng phẫn nộ, “Cô, Lâm Kinh Nguyệt, cô, cô dám đánh tôi?”

“Tôi có cái gì mà không dám? Lần sau cô không đề phòng thử xem, tôi còn dám đánh gãy chân cô nữa, dù sao tôi cũng có tiền, cùng lắm là bồi thường tiền thuốc men cho cô thôi.” Ánh mắt cô bình tĩnh, nhưng lại nói những lời tàn nhẫn.

Đồng tử Trần Xuân Lan co rụt lại, giống như bị ai bóp cổ, một câu cũng không nói nên lời.

Cô ta thực sự dám!

Những người khác cũng ngây ngẩn cả người, bị khí thế của Lâm Kinh Nguyệt dọa sợ.

“Lại xảy ra chuyện gì?” Đại đội trưởng cau mày, nhìn đám tri thanh ầm ĩ.

Đúng là một chút cũng không có thời gian yên tĩnh được mà.

Không thèm đi làm thì thôi, lại còn đánh nhau!

Phía sau ông là mấy người đi theo xem náo nhiệt, một trong số đó chính là bộ đôi thím Lưu của Lâm Kinh Nguyệt, là cái loa to nhất trong đại đội.

“Trần Tri Thanh hỏi tôi về quan hệ của tôi với Lâm Tâm Nhu. Tôi nói với cô ấy, bây giờ tôi nói rõ ràng rồi, mọi người cũng biết tôi và Lâm Tâm Nhu không có quan hệ gì cả, sau này đừng nói lung tung.” Lâm Kinh Nguyệt bày ra khuôn mặt vô tội.

Như vậy, muốn vô hại như thế nào thì vô hại như thế đó.

Nhưng điều kiện đầu tiên là bọn họ không nhìn thấy bộ dáng vừa rồi cô tát người ta, vấn đề là, bọn họ nhìn thấy a!

Khóe miệng đại đội trưởng giật giật một chút, “Nếu không có việc gì thì thôi đi, mau đi làm đi, khẩu phần lương thực của các người vào mùa đông năm nay đều đủ à?”

Mọi người rùng mình, đủ cái rắm.

Đại đội trưởng tận tình khuyên bảo nói hai câu, mang theo người liền rút lui, chuyện ở Tri Thanh điểm, dù chỉ một chút thôi ông cũng không muốn quản.

“Đại đội trưởng.....” Ông mới xoay người, lại nghe được một tiếng gọi.

“Chuyện gì?” Đại đội trưởng thiếu kiên nhẫn.

Lâm Tân Kiến mặt mũi bầm dập, “Bọn họ đánh tôi, tôi muốn kiện bọn họ!” Cậu ta chỉ vào La Kiến Hoa và Tôn Lương Đống.

Sắc mặt của hai người khó coi.

“Kiện như thế nào? Báo cảnh sát à?”

“Không phải, đại đội trưởng nghe nhầm rồi, vừa nãy cậu ta nói lung tung thôi.” Triệu Hoa nghĩ đến chuyện Lâm Tâm Nhu hứa hẹn với mình, vội vàng giữ chặt Lâm Tân Kiến.

Kiện cái rắm, đừng nói chỉ là đánh người, cho dù bọn họ có làm cái gì, tỷ lệ có thể kiện cũng rất nhỏ.

Đại đội trưởng trước tiên cũng không muốn để cho người ta phá hư hình tượng của đại đội.

Lâm Tân Kiến giãy dụa, nhưng bị Triệu Hoa gắt gao đè lại, “Cậu nghĩ lại những lời của chị cậu nói đi.”

Như một chậu nước lạnh đổ xuống, Lâm Tân Kiến lý trí quay lại một chút, cậu ta ẫn nhẫn nhìn đám người La Kiến Hoa một cái.

Chị mình nói rất đúng, ngày sau còn dài.

Đại đội trưởng hừ một tiếng, dẫn người rời đi.

Sau đó, những lời Lâm Kinh Nguyệt nói một phen đã ở trong đại đội truyền ra, chuyện cô đánh người cũng bị truyền ra ngoài.

Một lần nữa, cô làm mới nhận thức của mọi người về mình.

Chưa kể, trấn áp đúng là có, ít nhất khi mọi người nhắc tới Lâm Tâm Nhu, mặc dù trong lòng cũng thầm nghĩ, nhưng cũng không dám nói Lâm Kinh Nguyệt.