Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 26.1: Đánh cỏ lợn

Lâm Kinh Nguyệt cõng gùi lên núi, trong tay cầm liềm.

Trên đường đi gặp phải đều là mấy đứa nhóc, đánh cỏ lợn trong đại đội đều là trẻ con, hơn mười tuổi cũng coi như một nửa người lớn, có thể xuống ruộng kiếm công.

Lâm Kinh Nguyệt cũng không cảm thấy mất mặt, cô lấy ra mấy viên kẹo hoa quả ra, “Ai dẫn chị đi tìm cỏ lợn, chị sẽ cho người đó kẹo.”

Trẻ con làm sao có sức miễn dịch với kẹo được.

Mấy nhóc con kia toàn bộ đều vây quanh cô, “Chị ơi, chị thật sự cho tụi em kẹo sao?”

“Không lừa gạt sao?”

“Đương nhiên sẽ không lừa gạt.” Lâm Kinh Nguyệt lắc lư kẹo trong tay một chút.

Vỏ bên ngoài màu xanh lá cây, rất đẹp.

Thiết Đản ngẩng đầu lên, “Chị Lâm, em biết chỗ nào có cỏ lợn, để em dẫn chị đi.”

“Em biết chị?” Lâm Kinh Nguyệt có chút ngạc nhiên.

“Bà nội em từng nói về chị, ông nội em là đại đội trưởng.”

Thiết Đản là cháu trai trưởng của nhà đại đội trưởng, năm nay tám tuổi, cũng không đi học, cả ngày chính là lên núi bắn chim, xuống sông mò cá.

“Thì ra là em hả.” Lâm Kinh Nguyệt sờ đầu cậu một chút.

Cậu mượn cơ hội lôi kéo Lâm Kinh Nguyệt chạy về phía trước, mấy đứa nhỏ khác cũng đi theo.

“Chị Lâm ơi, tụi em cũng biết chỗ nào có.”

Bọn nó đều giúp gia đình đánh cỏ lợn, trong núi cũng quen thuộc.

Lâm Kinh Nguyệt đi theo bọn họ tìm được một mảnh đất toàn là cỏ lợn, “Tất cả các em đều rất tuyệt, đến đây, mỗi người đều có phần.”

Năm đứa trẻ, cô chia cho mỗi đứa hai viên, “Hãy cho chị biết những nơi khác vào ngày mai nhé.”

“Được ạ, cảm ơn chị Lâm!” Thiết Đản bóc vỏ một viên kẹo bỏ vào miệng, cười hì hì.

Những đứa trẻ khác cũng học theo, nhưng có đứa không ăn kẹo, mà cẩn thận cất vào.

Lâm Kinh Nguyệt cũng không quan tâm nhiều.

“Được rồi, đều đi chơi đi, nhớ là không nên đi quá xa nha.” Cô ngồi xổm xuống cắt cỏ lợn, dặn dò một câu.

Một vài đứa trẻ đã không để tâm được nhiều vậy.

“Chị Lâm, để tụi em đến giúp chị.” Thiết Đản và một cậu bé gầy gò khác đến gần.

“Không cần các em giúp đỡ đâu, đi chơi đi.” Lâm Kinh Nguyệt thấy cậu nhóc kia liếʍ liếʍ hai miếng kẹo, lại nghiêm túc gói lại, trong lòng có chút chua xót.

Thiết Đản không nói gì, ngồi xổm xuống liền nhổ cỏ heo.

Đại oa cũng không đi, khúc khích nhìn Lâm Kinh Nguyệt cười, giúp cô nhổ cỏ heo.

Hai thằng nhóc này...

Lâm Kinh Nguyệt bật cười.

Có người giúp đỡ, cô chỉ mất nửa tiếng để làm đầy một giỏ, có thể nhận được hai điểm công việc.

Cô đi về giao trước một lần, lúc quay trở về, hai đứa nhóc kia còn ở đây, đã vậy còn nhổ giúp cô một đống.

“Hai người các em không nghỉ ngơi à?”

“Lâm tỷ tỷ, chúng em không mệt.” Hai tiểu tử rất hiểu chuyện.

“Vậy tốc độ của chúng ta nhanh lên một chút, lát nữa chị mời các em ăn đồ ngon.”

“Chị Lâm, ăn cái gì ngon ạ?”

“Đợi lát nữa các em sẽ biết.” Lâm Kinh Nguyệt bán một cửa ải.

Hai đứa đồng thời nghĩ đến kẹo hoa quả mà cô lấy ra, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Khi gùi sắp đầy, Lâm Kinh Nguyệt đứng thẳng người, “Hai người các em ở chỗ này chờ chị, không được chạy loạn đâu đó!”

Dứt lời, người đã vào núi.

“Thiết Đản, Lâm tỷ tỷ vào sâu trong núi, sẽ không có việc gì chứ?” Đại oa nhìn phương hướng mà Lâm Kinh Nguyệt biến mất, khẩn trương nói.

“Chắc là... Sẽ không có việc gì đâu, nghe nói chị Lâm rất lợi hại, có thể một cước đạp bay người khác ra ngoài.”

“Thật sao?”

“Thật đó.”

Trong núi, Lâm Kinh Nguyệt không biết hai tiểu tử kia sùng bái cô như nước sông cuồn cuộn.