Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 20.1: Mặc cả như vậy không sợ ăn đòn sao?

Một thím đang xách giỏ theo, quần áo không có vá thấy Lâm Kinh Nguyệt kéo túi ra, bà vội vàng đi tới, “Tiểu tử, gà cậu bán thế nào?”

Thịt vừa nhìn đã thấy tốt rồi, vừa tươi vừa béo.

Con dâu bà vừa sinh ra một đứa trẻ mập mạp, trong nhà bà cũng khá giả, nhưng phiếu thịt lại ít, bà đến chợ đen để thử chút vận may.

Lâm Kinh Nguyệt hạ thấp âm thanh, nghe ra cùng với chàng trai trẻ cũng không khác là mấy, “Có phiếu ngũ mao, không có phiếu bát mao.”

*Ngũ mao: 50 xu, bát mao: 80 xu.

Trước khi đến lò mổ cô cũng đã hỏi thăm giá cả một chút, cái giá này cũng được, cũng không đắt đến thái quá, cũng không có chiếm lợi.

“Tôi không có phiếu, có thể giảm xuống thất mau được không?” Con gà này nhìn đúng thật là béo tốt, thím kia luyến tiếc không buông tha, thử mặc cả.

“Thím à, nếu như bà thật lòng muốn mua thì trực tiếp lấy một con đi, nếu bà mặc cả, tôi sẽ tăng giá đó.” Ánh mắt Lâm Kinh Nguyệt trong suốt, như bà hiểu rõ.

Thím kia: “... Anh bạn trẻ, đây là cách cậu làm ăn à?”

“Thịt gà này của tôi tốt như thế nào, thím à, bà là người biết nhìn hàng, nên trong lòng bà hiểu rõ, còn nữa, rất nhiều khu bán thịt cũng không tốt bằng chỗ tôi, bán lại còn đắt hơn tôi nữa.” Lâm Kinh Nguyệt cũng không nói dối, giá thịt ở chợ đen có đôi khi đều bán lên được tới một đồng.

Thật đáng sợ.

“Tiểu tử, thịt gà này bán như thế nào?” Trong lúc hai người nói chuyện, một người đàn ông mặc đồng phục công nhân ngồi xổm xuống.

Thím kia thấy thế, vội vàng nói, “Con này tôi lấy, tiểu tử cậu cân giúp tôi một chút.”

Lâm Kinh Nguyệt cười nói với người đàn ông kia, “Chú à, chờ một chút nhé, tôi giúp thím này cân trước đã.”

Cô mượn cân của chủ quán bán khoai lang khô bên cạnh, cân con gà, cân được sáu cân năm lạng, con gà này rất béo.

“Thím à, tổng cộng 5 tệ 20 xu.”

Thím kia nhanh chóng đếm tiền rồi đưa cho Lâm Kinh Nguyệt, cầm gà nhét vào trong giỏ, bước chân vội vàng rời đi.

Lâm Kinh Nguyệt thu tiền lại, “Chú à, gà vịt đều giống nhau, có phiếu ngũ mao, không có phiếu bát mao.”

“Giá cả cũng coi như phải chăng, cậu cân hết giúp tôi đi.” Trong đầu năm nay, thịt rất hiếm, chủ yếu là có ít phiếu thịt.

Nguồn cung thịt heo từ nhà máy ghép thịt đang thiếu hụt.

Gà vịt cũng xuất sắc, nhất là gà vịt béo tốt.

Lâm Kinh Nguyệt không nghĩ tới mình gặp được một khách hàng lớn, cười tủm tỉm đem một con gà cùng hai con vịt còn lại đều bán, thu được 14 tệ 30 xu.

Cô trả lại cân cho chủ quán bên cạnh, tiện tay đưa mấy viên kẹo trái cây qua, “Cảm ơn anh.”

Chủ quán cũng không khách sáo, “Hoan nghênh lần sau lại mượn.”

Lâm Kinh Nguyệt cười cười không nói lời nào.

Cô cất túi và chuẩn bị đi dạo trên thị trường chợ đen.

Đi dạo quanh một vòng, trong tay cô có thêm một ít hàng khô, nhưng cho dù không nhìn thấy nồi sắt, cô cũng không nản lòng, lúc đi ra ngoài cô hạ thấp giọng hỏi người gác đường, “Đại ca, em muốn hỏi một chút có chỗ nào tìm được nồi sắt không?”

Những người ở trong chợ đen này chắc có thể tìm được nó.

Người đàn ông nhìn thoáng qua năm hào trong tay, Điền Dương nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái, ra tay cũng rất hào phóng, “Nồi sắt lớn bao nhiêu?”

“Còn có thể lựa chọn sao?” Lâm Kinh Nguyệt mừng rỡ.

“Vận khí của cậu không tệ, có hai người vừa mới lấy được, cậu đi xem một chút đi, nhưng mà tôi nói trước, giá cả không rẻ đâu đó.” Anh ta nói trước cho cô biết, để cô chuẩn bị trước.

“Tôi hiểu mà.”

Điền Dương gọi người bên cạnh một tiếng, để cho người đó canh giác, còn anh ta thi tự mình dẫn Lâm Kinh Nguyệt đi đến ngõ nhỏ ở bên cạnh.

Lâm Kinh Nguyệt trong lòng âm thầm cảnh giác, cây gậy ở trong không gian cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần ý niệm vừa động là có thể lập tức lấy ra ngay.